523- 3- QUÁN TƯỞNG ĐÚNG NHƯ THẾ NÀO?
(11:06) Phật
tử Anh Vũ: Còn như trong cái thời công phu đó mà về tác ý như vậy đó,
mà mình cứ đọc những câu như vậy thì nó có thể là mình nhàm chán quá, rồi nó
không có tiếp thu vô cái tâm mình được, thì mình có thể là dùng hình ảnh hay
không Thầy? Ví dụ như mình biết là ai khen mình, ai khen con là tu hành giỏi
quá, hay là khiêm tốn quá, con tuy không nói nhưng mà trong lòng vẫn thầm thầm
vui mừng. Vậy con có nên mà tưởng tượng ra một cái hình ảnh có ai tới khen, rồi
mình dùng cái câu pháp hướng để mình chặn nó lại hay không Thầy? Có thể dùng
hình ảnh để làm cho nó sống động hơn, cho nó đỡ nhàm chán không?
Trưởng
lão: Có con, phải
tưởng tượng ra. Bởi vì có lúc đức Phật có nói phải quán tưởng, mình phải tưởng
ra để cho mình. Nó sanh nó nhàm chán, không khéo nó ngầm ở trong đó mà nó nuôi
lớn cái ngã là không được. Nó khéo lắm, nó thiện xảo lắm. Khi mà có cái người
khác, thà là đừng ai nói gì hết, chứ người ta khen mình rồi, thì mình phải
quán tưởng. Quán tưởng bằng cái hình ảnh, bằng những cái này, cái kia, bằng sắc
tướng, âm thanh, để rồi từ đó mình mới thông được. Quán tưởng mình thông được
cái lý của nó, mình mới buông xả được.
Phật tử: Tức là mình quán tưởng bằng
hình ảnh được?
Trưởng
lão: Bằng hình ảnh
được, nó thực mà, cái đó là cái thực mà. Cho nên mình quán tưởng bằng cá. Ví dụ
như thế giới siêu hình không có, mình quán tưởng có linh hồn thì cái đó là sai.
Còn cái này quán tưởng nó có thật, nó có, nó có thực. Ví dụ như bây giờ
mình đây không có thây ma hôi thối, không có bộ xương người. Mà mình quán tưởng
có bộ xương người, mình nhìn cái bộ xương người, mình quán tưởng cái thây ma chết
sình trương đây, hôi thối mình quán tưởng có. Thì cái này là cái sự thật, nó có
cái người chết sình lên hôi thối, có thật, nhưng mà ở đây bây giờ nó không có.
Con hiểu không? Chỗ này không có, cho nên đó gọi là quán tưởng, quán tưởng
đúng.
Còn bây giờ đó, nó không có cái linh hồn mà mình quán tưởng có linh hồn; nó không có ông Thần mà mình quán tưởng có ông Thần, nó không có cõi Cực Lạc mình quán có cõi Cực Lạc thì nó là trật. Sai. Còn cái này nó có thật. Nhưng mà trong cái hiện tại, cái chỗ nơi đó nó không có cái hình dáng thân hình đó hôi, sình, thối; nó không có cái bộ xương trắng, nhưng mà người ta quán tưởng cái đó có, được, cái đó tốt. Thì cái con quán tưởng đó là dùng cái âm thanh sắc tướng đó mà quán tưởng đúng như thật. Để cho mình xả ly cái tâm tham của mình bằng cách này, bằng cách kia, bằng cái chấp ngã, hoặc là chấp tướng, chấp thọ của mình.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét