522- 2- THAY ĐỔI KHI CÂU PHÁP HƯỚNG KHÔNG HIỆU QUẢ
(06:12) Phật
tử: Bây giờ con hỏi về mấy cái câu pháp hướng đó, khi gặp hoàn cảnh gì
đó mà mình dùng câu pháp hướng đó mà nó không có hiệu quả, thì mình có nên đọc
lại nhiều lần hay là sửa cái câu pháp hướng đó cho nó chi tiết hơn, nó thích hợp
hơn hay không?
Trưởng
lão: À, nếu mà
khi mình dùng cái câu pháp hướng đó, mà gặp trường hợp nào đó, mình thấy nó
không có hiệu quả thì mình thay đổi câu pháp hướng. Phải thay đổi, chứ đừng có
nhẩm lại, bởi vì câu pháp hướng đó nó không đúng rồi. Nó không đúng với cái tâm
trạng của mình, cho nên nó không hiệu quả. Mà hễ mình hướng tâm nó đúng cái tâm
trạng mình cái nó hiệu quả, nó giải quyết cho mình được. Bởi vì cái kết quả của
nó, khi đức Phật tu dạy: “Pháp ta đến không có thời gian”. Hễ mình
hướng mà nó có kết quả thì nó không có thời gian, chứ không phải được chờ đợi.
Mình chờ đợi là trật pháp rồi. Cho nên khi mà hướng có hiệu quả thì đúng, mà
hướng không có hiệu quả thì phải thay đổi liền. Thay đổi cái cách pháp hướng
Như Lý Tác Ý.
Phật tử
Anh Vũ: Nếu mà
mình đổi hoài, nó trật hoài thì sao Thầy?
Trưởng
lão: À, mình đổi
hoài, trật hoài tức là mình phải đến, mình nhờ một thiện hữu tri thức giúp cho
mình câu pháp hướng, bởi vì mình chưa đủ khả năng trạch pháp. Bởi vì trong cái
Trạch Pháp Giác Chi thì đức Phật có nói, khi mình đạt được tới cái tâm nào đó,
thì mình trạch pháp nó đâu nó đúng đó. Còn bây giờ mình chưa đạt được thì mình
trật, mình trạch pháp khi đúng khi trật. Cho nên mình cứ hướng tâm vô, mình cứ
trạch ra những cái câu đó hoài cho đến khi nó hiệu quả thì thôi. Mà nó không hiệu
quả thì mình đến mình xin, thì người ta cho mình cái đề mục, tức là người ta
cho mình câu pháp hướng. Đề mục thiền hay là đề mục tu đó, tức là người ta cho
mình cái pháp hướng.
Phật tử
Anh Vũ: Còn
trong cái thời công phu đó, mình tập những câu pháp hướng như vậy đó, đọc thầm
những câu pháp hướng như vậy đó, thì mình có nên dùng những câu pháp hướng mạnh
quá hay không? Hay là nếu mà câu pháp hướng mạnh quá thì có thể là mình không
có thực hiện nổi, thì mình trở thành thất vọng, rồi mình chán nản hay không?
(8:19) Trưởng
lão: Có! khi mà nó bình thường, tâm mình nó không có gì hết, thì những
câu pháp hướng là câu khéo nhắc nhở tâm mình thôi. Còn khi mà đụng chuyện mà
cái tâm của mình mà nó. Cũng như bây giờ nó đụng chuyện nó sân, mà nó cứ ngầm
nó không chịu xả ra được thì mình quyết định “Sân là đau khổ, tại sao
không dứt?”. Thì nó coi như là cái quyết định, quyết liệt để làm cho nó.
Coi như là mình cắn răng, mình nghiến răng, mình trợn mắt, mình ra lệnh nó đó.
Ra lệnh cho cái tâm phải dứt cái tâm sân đó thì như vậy nó mới dứt được. Thì
như vậy là cái câu pháp hướng, nó phải dùng trong lúc đó.
Chứ còn cái
câu pháp hướng đó mà dùng trong lúc bình thường như thế này là sai đó. Coi như
lúc bình thường là mình vuốt ve nó để mà dụ cái tâm của mình. Mà đến khi mà nó
cứng đầu thì phải roi vọt dữ tợn, nó mới nghe. Con thấy không? Mình huấn luyện
cái tâm của mình là phải huấn luyện có phương pháp đó, mà câu pháp hướng là cái
phương pháp để huấn luyện. Chứ lúc nào mình cũng ra lệnh răn đe nó hết thì
nó: “Tôi có chứng ở chỗ nào, tôi có sân nữa đâu mà răn đe tôi dữ vậy
nè”, thì như vậy là mình sai rồi. Cho nên phải biết.
Đức Phật mới
nói mình thiện xảo mà, khéo léo mà. Cái pháp dạy mà tại vì anh không khéo léo,
anh thiện xảo, cho nên anh tu không có kết quả. Pháp thì đúng nhưng mà tại mình
tu trật rồi, tu sai rồi, không thiện xảo, không dùng đúng với cái tâm trạng của
mình lúc bấy giờ. Cho nên đức Phật mới nêu ra Hành tướng_Nhân tướng, Hành tướng
và Đặc tướng. Mình nêu những cái pháp này nó không hợp với mình rồi. Cho nên
lúc bấy giờ nó không hợp cái pháp đó, nó hướng tâm nó không hợp. Cái tâm mình
như thế này thì nó không hợp, thì mình phải xả nó đi, mình phải thiện xảo,
khéo léo.
Cho nên có một
cái vị mà về đây tu, thì mong cho cái tịnh chỉ hơi thở để nhập Tứ Thiền. Tối
nào cũng ráng ngồi yên lặng, cứ ra lệnh, nghiến răng trèo trẹo để cho hơi thở
nó tịnh chỉ. Trời đất ơi! Nó sai! Nó chưa ly dục, ly ác pháp thì để từ từ nó chứ,
sao bây giờ bắt buộc nó dữ vậy? Thì như vậy là cuối cùng nó tịnh chỉ bằng cách
tưởng. Nó tưởng thành ra nó tịnh chỉ bằng cách tưởng. Thì do đó nó tạo cho mình
cái tưởng thức, nguy hiểm rất là nguy hiểm. Thay vì nó thấy nó ngưng hơi thở,
nó tạo cho mình ngưng thở thực sự. Nhưng mà thực sự là mình còn thở chứ không
ngưng, nhưng mà mình cứ tưởng là nó ngưng.
Bởi vì cái
tư tưởng mình nó đặt thành cái tưởng ở trong cái chỗ mà quyết định như vậy, cuối
cùng là nó không ngưng mà nó thành tưởng thức. Mà một thời gian sau Thầy mới
gỡ cho nó ra, chứ nó lọt vào cái tưởng thức nó khó gỡ lắm. Cứ ngồi cái bắt đầu
thấy mất cái hơi thở, không thấy hơi thở coi như là mình không có thở nữa, mà
nó thở. Bởi vì khi mà nói: “Con giờ con không thở nữa, con ngồi cả tiếng
đồng hồ con không thở”. Thầy mới đến, Thầy quan sát, Thầy coi có thở không?
Có thở chứ không phải không thở.
Phật tử: Nó thở mà mình nghĩ là không thở.
Trưởng
lão: Ờ, mà cứ
cái tưởng nó che khuất đi, không thấy hơi thở. Nó ngưng hơi thở mà vẫn sống, tưởng
là mình thật sự nhập định, con.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét