524- 4- TU TRONG CẢNH TỊNH
(13:56) Phật
tử Anh Vũ: Ví dụ như con ngồi trong vòng ba tiếng đồng hồ, con đi
kinh hành hay là ngồi thiền gì đó, thì tại vì cảnh ở đây nó thanh tịnh quá cho
nên hình như là cái chướng ngại pháp nó rất là ít, thành ra chỉ có một ít chướng
ngại pháp thì mình đẩy lui nó được thôi. Như vậy ít chướng ngại pháp nó trở
thành khó tu tập phải không Thầy?
Trưởng
lão: À nó khó,
coi chừng nó sẽ rơi vào. Nó ít cái chướng ngại pháp thì coi như cái tâm nó dễ
yên lặng hơn, nó rơi vào cái trạng thái tĩnh lặng thì nó cũng sai đó. Cho nên
vì vậy mà luôn luôn mình cảnh giác. Mình cảnh giác tức là mình dùng cái pháp
hướng để cho cái tâm mình nó vừa tỉnh mà nó trong cảnh yên lặng này nó dừng.
Nhưng mình có đem những cái quán suy tư về, ví dụ như mình thấy cái tâm mình
nó tham đắm, nó dính mắc cái gì nhiều đó, bị cái gì nhiều, về cái chướng ngại
pháp nhiều đó. Mà bây giờ thì nó không chướng, nhưng mình nên lôi những cái đó
ra mình quán xét. Chứ không khéo mình ở trong cảnh lặng này mình không triển
khai được cái tri kiến giải thoát của mình, thì sau khi mình đến cảnh động cái
mình bị liền. Còn bây giờ mình triển khai cái trí tuệ này để sẵn sàng để khi mà
mình đụng chuyện cái nó có cái trí tuệ nó đối phó.
(15:14) Phật
tử Anh Vũ: Mình có thể đem những cái ký ức, những cái kinh nghiệm quá
khứ ra để mà mình suy tưởng nó?
Trưởng
lão: Suy tưởng
để cho nó thấm nhuần nữa con. Ví dụ như nó có những cái gì ký ức, những cái gì
mà kinh nghiệm tu hành mà để giải thoát mình đem ra mình suy tưởng, chứ đừng có
để mà ngồi yên lặng, nó thấy yên lặng. Yên lặng thì nó cũng tốt đó, nhưng mà nó
sẽ dần đi vào cái sự tĩnh lặng thì nó không tốt rồi, nó sẽ lọt vào trong cái
định tưởng rồi. Cho nên mình cố gắng mình tránh làm sao mà cái ý thức mình nó
luôn luôn nó có sự hoạt động đó thì tốt, đừng có nghĩ rằng cảnh động đâu.
Mục đích của
mình là ly tham, sân, si mà. Ly hết cái tham, sân, si này thì nó là Thiền định.
Mà tâm mình nó còn tham, sân, si thì giờ mình có ngồi yên lặng cả một ngày,
hai ngày đi nữa nó cũng không có Định đâu. Cái Định tưởng rồi, thì con lưu ý
cái phần đó. Thì cho nên vì vậy mà, trong hoàn cảnh yên lặng này thì con không
có giữ cái tâm mình trong cái sự tĩnh lặng, mà nó chỉ tỉnh thức thôi. Vì tỉnh
thức cho nên mình mới có đưa ra những cái pháp quán mình quán để mình triển
khai cái trí tuệ, tri kiến giải thoát cho nó hay.
Phật tử
Anh Vũ: Vậy
thì trong lúc mà mình chưa ly dục, ly ác pháp hết đó, thì tất cả những Định của
mình có đều là Định tưởng hết, không có cái nào mà thật là Định hết trơn đúng
không Thầy?
Trưởng
lão: Nó không
thật Định. Bởi vì cái tâm tham, sân, si nó còn mà làm sao mà Định đây được?
Tâm mình nó chưa có hết tham, sân, si mà biểu định, định cái gì?

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét