521- 1- PHẬT PHÁP GIÚP CHÚNG TA TRỞ VỀ CÙNG MỘT ĐIỂM
(0:00) Phật
tử khác: Thưa hỏi
Trưởng
lão: Con cứ ước
muốn đi, có ngày Minh Điền sẽ thành con. Thầy nãy Thầy nói ước nguyện mà. Con
tu tập được những cái ngày mà thọ Bát Quan Trai như vậy rồi đó thì con sẽ ước
nguyện cho Minh Điền. Con không có nói cho nó biết là con ước nguyện trong
lòng.
Phật tử
Minh Điền: Thưa
hỏi
Trưởng
lão: Không có
thể nào không con. Con cứ ước nguyện đi con sẽ thấy cái lời đức Phật dạy mình
không có thiếu, không có dối mình, đức Phật nói rất đúng con. Cho nên đức Phật
nói mình muốn cái gì đó mình ước nguyện. Thì con tu được như vậy, con ước nguyện
cho Minh Điền nó cũng sẽ tu được. Rồi con ước nguyện cả mấy đứa con của con nữa,
nó cũng sẽ tu được. Một cái lòng người mẹ mà, thương tất cả các con của mình.
Mình tu được thì mình mong cho những đứa con của mình nó cũng tu. Vì cuộc đời
con coi vậy chứ nó không có hạnh phúc gì đâu, nó khổ lắm, đủ muôn mặt khổ. Cho
nên con ước nguyện, con sẽ đạt được chứ không có gì.
(1:19) Phật
tử Mỹ Châu: …Nếu mà đi như vậy con mình nó buồn, con suy nghĩ mình
đi tập tu mà con mình nó buồn mình có tu cũng như không, thấy không an. Đầu óc
nó nghĩ, mà con tạm dẹp qua.
Trưởng
lão: À thôi.
Hôm nào có cái dịp Thầy sẽ cho đọc cái bức thư mà Thầy gửi cho bác Hữu Trí đó.
Bởi vì đứa con nó nói: “Ba đi tu ba bỏ con”. Thì do đó Thầy mới lấy
cái câu nói “Sao Ba nỡ bỏ con?”. Thầy mới viết một cái bức thư, Thầy
gửi cho đứa con đó để nói cái ý nghĩ. Rồi một ngày nào đó, trong cái bức thư đó
Thầy có nói cái ý: “Một ngày nào đó Ba sẽ ra đi vĩnh viễn, thì lúc bấy
giờ con có gọi ba sao ba nỡ bỏ con thì lúc bấy giờ con cũng là mất Ba rồi”,
phải không? Đó là cái bức thư Thầy khuyên để mà thấy được thực tế. Còn bây giờ
Ba đi tu con không mất đâu, nhưng mà Ba sống đúng được tâm hồn thanh thản, an lạc.
Và con cũng bắt chước ba, con cũng làm được vậy, thì khi mà ba mất, con mất,
cha con mình sẽ gặp nhau trên cái điểm đó. Cha con đồng gặp một điểm đâu có còn
mà “Sao ba nỡ bỏ con!” nữa đâu.
(2:24) Khi
nào con đọc bức thư đó, con sẽ đưa cho mấy cháu nó đọc. Đó là cái lời khuyên của
Thầy nó thực tế ở trên con đường đời. Để không khéo chúng ta cứ nghĩ là cha mẹ
đi tu là bỏ con, không phải đâu! Tha thiết với con cái lắm mới tu, tu để sau
này cha con, chồng vợ mới gặp nhau trên một điểm. Nó có một điểm chúng ta sẽ đồng
gặp. Cũng như bây giờ các con cứ nghĩ rằng, ngày xưa đức Phật Thích Ca - Ngài
đã nhập vào Niết Bàn. Bây giờ chúng ta không có thấy, chúng ta không gặp được
Ngài nữa, không biết mặt mũi Ngài ra sao? Lời nói của Ngài thì còn ở trong kinh
sách đó, nhưng mà Ngài thì chúng ta không còn biết nữa.
Nhưng mà khi
nào chúng ta giữ tâm mình được thanh thản, an lạc, vô sự, bất động trước mọi
cái ác pháp thì ngay cái tâm trạng đó thì chúng ta lại gặp được đức Phật Thích
Ca chứ. Đức Phật hai ngàn mấy trăm năm rồi, cách chúng ta xa xưa rồi. Mà bây giờ
chúng ta cũng ở đúng vào cái trạng thái mà đức Phật Thích Ca đã nhập Niết Bàn,
thì đức Phật với mình cũng gặp nhau trên cái trạng thái đó.
Thì như vậy
là rõ ràng bây giờ nếu mà chồng vợ, con cái chúng ta đều sống ở chung nhau
trên một trạng thái đó thì chúng ta gặp nhau một điểm rồi, đâu có còn mà không
sum họp đâu. Còn giờ chồng thì nghĩ vậy, vợ nghĩ khác, thì lúc bấy giờ mà nó
chết rồi thì chồng sẽ đi tái sanh chỗ khác, mà vợ đi tái sanh chỗ khác không gặp
nhau nữa đâu. Phải không? Con thấy không? Vợ chồng hiện giờ con thấy có ai mà
hai tư tưởng mà giống nhau đâu, cho nên họ đâu có gặp nhau trên một cái trạng
thái được. Do đó khi chết phải chia lìa, thì phải mất nhau, không còn gặp nhau
nữa.
Mà Phật pháp
giúp cho chúng ta để trở về một cái điểm với nhau. Bấy giờ chúng ta sẽ sum họp
nhau trên điểm đó. Nó hay đến cái mức độ mà Thầy nói thật đúng là chúng ta hiểu
được thì nó hay quá chừng. Nó sẽ không còn chia cắt nhau nữa, không chia rẽ
nhau nữa, nó sống hoài. Lúc bấy giờ, ví dụ như mình muốn tức là Tứ Như Ý Túc mà
mình muốn gặp nhau thì sẽ gặp nhau liền. Cũng như bây giờ cái trạng thái tâm của
Thầy nó ở trong cái trạng thái bất động đó. Nó ly tham, nó ly dục, ly ác pháp,
nó ở trong cái trạng thái thanh thản, an lạc, vô sự đó. Thì trong cái ý của Thầy
nó muốn gặp Phật Thích Ca, thì ngay đó thì Phật Thích Ca với Thầy nói chuyện với
nhau, cũng như là Thầy với mấy con ngồi đây vậy, có gì đâu.
Mặt thấy mặt
rõ ràng chứ đâu phải không thấy. Nói chuyện âm thanh cũng như nhau, chứ đâu có
thấy nó. Vào trong cái trạng thái đó nó không có cách cái ngôn ngữ. Nó đâu còn
cái ngôn ngữ của con người của mình nữa, thành ra phải nói tiếng Anh, tiếng
Pháp với nhau mới hiểu? Vô đó thì nó đồng ngôn ngữ với nhau hết, nó có một thứ
ngôn ngữ à. Cho nên ví dụ như con là người Mỹ, là người Anh, là người Nga, là
người Pháp, mà khi con sống ở trong cái trạng thái đó rồi, thì nó cũng đồng một
cái ngôn ngữ nhau để mà gặp, để mà nói. Nó hay như vậy đó, nó phá đi cái hàng
rào ngăn cách ngôn ngữ. Còn bây giờ chúng ta muốn thông suốt một ngôn ngữ nào
đó phải học gần chết, nó mới có thể nói chuyện với nhau, hiểu nhau mới được.
Đó là một cái khó.
(5:23) Vậy
cho nên các con ráng cố gắng, Thầy chỉ sách tấn các con thôi, cố gắng để rồi gặp
Thầy. Chứ còn nếu mà một mai Thầy đi rồi, các con mà không cố gắng thì các con
không sống được ở chỗ tâm bất động, ly dục ly ác pháp, thì các con không gặp được
Thầy nữa, vĩnh viễn. Cho nên Thầy mong rằng các con sẽ gặp Thầy. Dù bây giờ
các con có ở bên Mỹ, ở đâu bất kỳ, nhưng mà các con chết đi mà con được ở trong
trạng thái đó, các con sẽ gặp Thầy. Bất kỳ chỗ nào cũng gặp Thầy được hết. Mà nếu
mà con không được ở trong trạng thái đó thì con dù có muốn, dù có gì nữa, con
có bức tượng Thầy con thờ, con cũng không gặp Thầy đâu. Đó, đó là một cái nhiệt
tâm, nhiệt huyết của mình, để mình đi vào được cái chỗ đó. Để cứu cánh mình
hoàn toàn, không còn tái sanh luân hồi, không còn bị chia cắt. Bây giờ con tiếp
tục hỏi Thầy thêm không? Con có hỏi Thầy gì nữa không?

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét