52- 6- LÀM CHỦ THÂN TÂM TRƯỚC KHI LÀM CHỦ CÁC PHÁP BÊN NGOÀI
(13:54) Cho
nên ở đây thầy nhắc Diệu Hảo đó, con tiếp tục nỗ lực xả tâm. Những cái duyên sự
mà đến với con, Thầy thấy thật là ác pháp thiệt chớ không phải là thiện pháp
đâu. Nó réo rắt, ở đây trốn nó, mà Thầy cho ra cái thất ngoài kia xa nó, thế mà
nó còn kéo vô nó còn tới lui đủ thứ hết, đủ cách hết, nó không bao giờ nó yên
được đâu! Thì các con biết là cái ác pháp nó dữ lắm chớ không phải.
Cho nên ở
trên cái Tứ Niệm Xứ thì cái pháp chúng ta rất sợ. Thân chúng ta không sợ nè, thọ
chúng ta không sợ nè, tâm chúng ta không sợ, mà pháp chúng ta rất sợ. Tại sao
mà Phật không dạy pháp tu trước đâu, nếu mà thân chưa xong mà tu pháp thì kể
như pháp dập chúng ta nhàu hết đâu có chịu nổi đâu. Pháp nó xâm chiếm, pháp ở
trong thân nè, pháp ở ngoài nè, nó tác động.
Cho nên
chúng ta phải tu thân trước nè, rồi cái thọ, cái thọ là cái cảm giác chúng ta,
tức là cái nơi mà chúng ta tu thứ hai đó. Cái nơi thứ ba là tâm. Mà cái nơi thứ
tư là cái nơi cuối cùng, là các pháp, bởi vậy Tứ Niệm Xứ các con thấy các pháp
nó tu sau cùng.
Bởi vậy cho
nên bây giờ đầu tiên chúng ta tu cái thân, là chúng ta trốn ở trong hốc, trong
hang, chớ không có dám ló cái đầu ra. Mà ló cái đầu ra thì các pháp nó dập
chúng ta xuống, coi như là nó dập chúng ta tan nát hết, làm gì chúng ta ngóc
cái đầu nổi mà chúng ta giữ cái thân được.
Rồi bắt đầu
bây giờ cái thân mới tu được yên chút, thì cái thọ nó đánh, đó Mật Hạnh nó bị
cái thọ nó đánh, cái thân nó mới được yên quay vô chút, bắt đầu cái thọ đập
thôi tan nát hết, chịu không nổi.
Đó, rồi bắt
đầu cái thọ mà nó đập rồi thì biết cái tâm nó sao? Nó phóng, nó chạy tùm lum.
Coi như nó chạy nó mừng coi như là được giải phóng nó rồi, nó chạy nó phóng vào
cùng hết! Nó không có chỗ nào nó chừa, phải không các thầy nghĩ!
Mình tu vậy
chớ lơ mơ chớ nếu mà cái thân mà nó chưa xong, cái thọ nó đánh mình được rồi, bắt
đầu cái tâm nó phóng ra nó chạy, thôi không có phương nào nó dừng hết, chỗ nào
nó cũng chui vô nó phóng ra hết!
Thì nó phóng
để gì các thầy biết không? Nó phóng nó chạy theo các pháp. Cho nên chừng đó
mình làm sao mà tu các pháp? Phải không? Cái tâm bây giờ nó quay vô rồi thì
chúng ta mới tu được các pháp, mới làm chủ được các pháp. Cho nên nếu mà chúng
ta không độc cư thì các pháp nó sẽ đánh chúng ta chịu sao nổi!
Cho nên đừng
có nói rằng tui tu là tui giải thoát, tự tại vô ngại, đói ăn khát uống, đụng
đâu cũng được hết, không có phòng hộ sáu căn, đi ngó qua ngó lại, ngó lên ngó
xuống, gặp phụ nữ liếc lia liếc lịa, thì thử hỏi cái đó làm sao mà tu tập được
gì? Không phòng hộ sáu căn thì tức là bị xâm chiếm hết, đâu có tu tập được. Cho
nên tới cuối cùng các thầy thấy, sự tu tập rất khó chớ không phải dễ.
(16:37) Cho
nên chúng ta phải phòng hộ, hết sức phòng hộ, giữ gìn, hết sức giữ gìn. Mà muốn
phòng hộ, thiểu dục, giữ gìn được như vậy, thì phải sống ăn ngủ, độc cư, thì
chúng ta mới làm chủ được chớ! Cho nên Thầy nói, khi mà Thầy biết được như vậy
thì các thầy nghĩ, mười năm ở trong thất mà Thầy sống chui rúc, không có dám ló
cái đầu ra, sợ đụng pháp chớ gì.
Nghĩa là
không dám nói lời nói, không dám thấy mặt ai hết, coi như là mặt trời cũng
không dám thấy nữa! Thấy mặt trời là cũng là cái tâm nó cũng phóng chạy theo mặt
trời nữa chớ đừng nói chi mà nó chạy theo người ta.
Cho nên là
suốt ngày cứ ở trong cái nhà vầy, nhốt mình cũng như là bị tù chung thân vậy,
người ta nhốt mình ở trong hầm cột vậy, không có cho ra thấy mặt trời mặt trăng
gì hết à! Thì như vậy là đủ biết rằng tu nó khó hết sức khó chớ không phải
không, mà cái độc cư là nó phải giữ gìn như vậy, nó thực hiện được vậy.
Mà đầu tiên
Thầy thực hiện cái pháp, giới luật thì nghiêm chỉnh, cái pháp thì nó không
đúng, là vì nó không có cái pháp hành, nó không có cái chỗ mà tu đúng nó. Nhưng
mà nhờ giữ gìn phòng hộ, thiểu dục tri túc, giữ gìn giới luật nghiêm chỉnh, cho
nên nó tránh xa, nó không phóng dật, chớ đâu có biết được cái pháp Tứ Chánh Cần
mà giữ gìn tu tập các pháp ác như thế nào, các pháp thiện tăng trưởng như thế
nào, đâu có biết. Chớ cỡ biết như vậy thì tu rất nhanh chớ gì.
Nhưng mà sau
đó Thầy trở về Định Niệm Hơi Thở, Thầy thực hiện nó trong vòng sáu tháng là Thầy
đã xong cái con đường tu tập của Thầy. Mà cái kia Thầy phải tốn hết chín năm trời
mà nó cứ trượt lên trượt xuống hoài, nó không vô thiền định được. Thời gian quá
dài, chín năm trời.
Còn bây giờ
Thầy dạy các con đúng pháp nè, nếu mà các con nỗ lực từ trong ba tháng đến sáu
tháng các con xong rồi.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét