51- 5- NỖ LỰC TU TẬP SIÊNG NĂNG MỚI ĐỐN SẠCH ĐƯỢC LẬU HOẶC
(11:17) Các
con nhớ rằng cái lậu hoặc cái gốc nó rất lớn, cái đuôi chuột nó rất sâu, cho đến
Tam Minh chúng ta thực hiện Lậu Tận Minh nó mới đoạn dứt được cái gốc chớ không
phải thường. Còn nhánh lá của lậu hoặc nó rất nhiều. Chúng ta đốn ở bên đây rồi
thì ở bên đây nó mọc lên, bên đây qua bên đây chặt bên đây thì bên đây nó mọc
lên, nó cứ như vậy nó cứ lên hoài không có chịu hết.
Cho nên nếu
mà không có Tứ Chánh Cần siêng năng mà chặt hàng ngày, hàng giây, hàng phút,
thì bên đây chúng ta vừa làm xong, bởi vì làm mà kiểu làm biếng, cho nên chặt
bên đây vừa xong thì bên đây nó lên rồi!
Còn làm mà
làm siêng ấy, thằng bên đây nó chưa lên, bên đây người ta chặt xong rồi, thì
bên đây chúng ta qua chúng ta vạt thêm vỏ nó nữa thì nó còn đâu chỗ nào nó lên.
Còn bên đây mình chặt vừa xong nhánh thì bên đây nó lên nhánh, lo trở lại mà chặt
nhánh bên đây thì bên đây cái da bên đây nó lại lên nữa rồi. Đó là tu kiểu làm
biếng.
Còn tu mà kiểu
làm siêng, kêu là cần, Chánh Cần ấy, Chánh Cần là siêng năng dữ lắm đó, chặt
bên đây nó trụi xuống hết mà bên đây nó chưa có lên cái, ló được cái nhánh nào
hết, cho nên qua bên đây còn cái nước là mình vạt vỏ nó, vạt cái vỏ xung quanh
cái nhánh này đi. Vạt riết cái vỏ nó tuột xuống hết, do đó nó không còn da nữa
thì tức là nó phải hết lên.
Còn đằng này
mình chặt ở bên đây rồi, thì qua bên đây chặt, thì bên đây cái da này nó bung
cái nhánh nó lên. Mà mình chặt theo kiểu làm biếng thì cái da này nó lên lại
nhánh lên cao nữa, bởi vì bên đây chưa chặt xong thì làm sao chặt bên đây được,
cho nên chờ chặt bên đây rồi qua bên đây, nó cao lên quá rồi.
Bây giờ mới
chặt nữa thì bắt đầu bên đây nó lại lên nữa, cái kiểu mà chặt bên đây được rồi
thì bên đây nó lại lên nữa rồi, cứ chặt hoài nó không hết. Kêu là tu làm biếng,
phải không?
Chớ tu làm
siêng, như Mật Hạnh mà làm siêng ấy bây giờ nó chặt sạch rồi, nó bứng luôn cái
gốc rồi! Bây giờ đó thôi thật sự, nếu mà nó đi chơi kể như nó hô bay là nó bay
trên mây xanh nó đi khắp cùng bốn biển, chớ đâu phải còn mà cưỡi xe honda mà chạy
chở Thầy như hồi sáng này đâu, phải không?
Nếu mà siêng
năng thì bây giờ nó xong mất rồi, không có còn vậy đâu. Và bệnh nó biểu hết bệnh
thì khỏi cần mà phải uống thuốc gì hết, không có tốn tiền gì hết, vô cái truyền
lệnh của nó mà. Bởi vậy mới làm chủ được sanh, tử, lão, bệnh chớ, còn nếu không
có, mà hết bệnh mà nó không hết thì tu làm chi cho uổng!
Thầy nói thật,
bây giờ mình đau mà mình bảo nó không hết, thì mình tu làm chi cho uổng. Mình bảo
nó hết bệnh, nó phải nghe theo hết bệnh, thì mình mới tu chớ! Cho nên mình mới
làm chủ được bệnh chớ, mình làm chủ được sống chớ, mình làm chủ được lão chớ,
mình làm chủ được chết chớ, đó là những cái mục đích mà chúng ta nhắm đến chỗ
tu tập.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét