517- 10- BÁO HIẾU CHA MẸ ĐÚNG THIỆN PHÁP
(1:00:31) Trưởng
lão: Rồi có điện rồi con.
Phật tử
Anh Vũ: Câu hỏi
bữa hôm nay đó, thì khi mình thương yêu và chăm sóc cha mẹ đó, thì cái đó có
thuộc về ái kiết sử hay không?
Trưởng
lão: Nó cũng là cái
ái kiết sử, nhưng mà nó là cái đạo đức, cái bổn phận của mình rồi con. Nhưng
mình phải thương yêu, mình cung phụng, mình nuôi dưỡng cha mẹ như thế nào mới
là đúng, còn như thế nào mà sai nữa. Chứ không phải nói mà mình, thí dụ như bây
giờ con làm có tiền. Con mua cái này kia cho cha mẹ, cung phụng đầy đủ vật chất.
Nhưng mà về tinh Thần thì ông bà sao, kệ không biết, thì cái đó nó cũng không
đúng hướng nữa.
Cho nên khi
mà một cái người con mà báo hiếu, thương cha mẹ của mình thì đối với đạo Phật dạy: "Một
người con, mình phải sống cho đúng thiện pháp". Tức là mình luôn luôn
mình sống ngăn ác, diệt ác, sanh thiện, tăng trưởng thiện. Và mình sống đúng những
cái giới luật của Phật thì tức là những cái ác pháp, đều mình được đẩy lui nó hết
và mình sống ở trong thiện pháp. Thì trong khi đó mình sống, mình giữ gìn như vậy
đó, thì mình ước ao cha mẹ mình sớm để mà hiểu được chánh pháp của Phật, để sống
trong thiện pháp, đó là một đứa con hiếu.
Nghĩa là
mình làm được những cái điều lành, mình thấy mình được an vui. Mà cha mẹ mình sống
tuy vật chất đầy đủ, mình nuôi dưỡng đầy đủ, nhưng mà còn phiền não, buồn rầu.
Còn lo lắng, thương đứa này, ghét đứa kia, hoặc là con cái đứa nào cũng thương,
cũng nhiều cái lo lắng, đau khổ. Mình thấy cha mẹ vậy thì mình cứ ngầm, mình tu
tập được một ngày, một phút, một giây nào đó. Mình ước nguyện cha mẹ mình cũng
được giải thoát như vậy, thì đó mới thật sự là hiếu. Chứ còn nếu mình cứ lo,
mình nuôi dưỡng cha mẹ đầy đủ, mà nhiều khi mình nói lời nói làm cho cha mẹ buồn
phiền. Hay hoặc có những cái hành động mà mình lâu lắm mình mới về thăm ông bà.
Khi mà về ông bà nói: "Tao nhớ mày quá chừng, mà mày không có về",
thì đó cũng là bất hiếu nữa con.
Cho nên nói
về cái đạo hiếu của đạo Phật thì nó cũng là thuộc ái kiết sử. Nhưng mà cái kiết
sử đó, mình phải chuyển nó bằng cái vô lậu của nó. Khi mình tu, mình đừng có để
nó trói buộc mình trong cái tình cảm đó. Mà mình phải nỗ lực, mình thực hiện để
mình ước ao cha mẹ mình cũng được giải thoát như mình thì mới là hiếu. Cũng như
bây giờ cha mẹ con chết rồi, không còn sống nữa, con không còn nuôi dưỡng được
nữa, ví dụ vậy. Bây giờ con tu hành được, con ước ao cho cha mẹ mình dù là tái
sanh ở bất cứ nơi đâu. Cha mẹ mình cũng được cái chánh pháp của Phật để thực hiện
sống trong một đời sống thiện như mình, hôm nay mình tu tập. Thì cái ước nguyện
của con mà con sống đúng, thì ước nguyện con nó sẽ thành đạt được ý nguyện đó.
Đó là báo hiếu, đó là cái hiếu.
(1:03:12) Chứ
còn con, nếu mà con không hiểu nó, cha mẹ chết rồi thì bắt đầu cúng. Tới ngày
giỗ, ngày tư, ngày tết, mình cúng quảy linh đình, mời bạn bè đến ăn uống say
sưa thì cái đó không hiếu đâu. Hay hoặc là mình trai Tăng, cúng dường để cầu
cho, phước của chư Tăng để gia hộ cho cha mẹ, linh hồn được siêu sanh Cực Lạc
thì cái điều đó cũng là vô ích nữa. Không có lợi ích thật nữa, bằng mình thực
hiện cái đời sống giải thoát của mình, đời sống đạo đức của mình. Mình ước muốn
chứ mình cũng không làm sao mình đem cái sự giải thoát này mình cho cha mẹ mình
được.
Mà mình chỉ
ước muốn thôi, ước muốn cha mẹ làm sao mà được sống, được như mình như hôm nay,
được gặp chánh pháp như thế này. Cái lòng ước muốn mà con giữ gìn mà đúng cái
giáo pháp mà Phật dạy, ngăn ác, diệt ác, sống trong thiện pháp như vậy đó, con
ước muốn cha mẹ mình sẽ được. Ông Phật ông có nói trong cái bài kinh ước nguyện
đó, mình ước nguyện cái điều gì thì mình sống phải đúng giới luật. Tức là đúng
đạo đức nhân bản làm người đó con, thì mình sống, mình ước nguyện sẽ được. Đó
là hiếu đó.
Phật tử
Anh Vũ: Còn khi
cha mẹ đã qua đời đó, thì mình tu hành, mình có hồi hướng công đức được cho cha
mẹ, cha mẹ có nhận lãnh được cái gì nữa không Thầy?
Trưởng
lão: Không được!
Mình hồi hướng thì không được, mình đem cho cha mẹ thì không được. Nhưng mình ước
muốn cho cha mẹ để được như mình thì được. Mình ước muốn chứ mình cho không được.
Bởi vì cái cho nó thuộc về cái đạo luật nhân quả. Cha mẹ chỉ làm cho cha mẹ
thôi, chứ còn mình làm cho cha mẹ không được. Cái luật nhân quả là người nào
làm, người nấy hưởng chứ còn không có người này mà làm cho người kia được. Cũng
như cha mẹ mình làm thiện thì cha mẹ mình hưởng mà mình làm thiện thì mình hưởng,
chứ còn mình chỉ ước muốn cho cha mẹ mình để làm thiện được thì cha mẹ mình khó
có làm thiện được. Chứ còn mình làm thiện, mình cho cha mẹ để cái phước thiện
đó thì không được.
Phật tử
Anh Vũ: Nếu mà
cha mẹ không nhận được thì mình đâu có cần ước muốn chi hả Thầy?
Trưởng
lão: Đó vậy đó, mình
đâu có cần ước muốn, bởi vì nhận không được. Còn mình ước muốn cha mẹ được làm
điều thiện thì được, chứ còn mình ước muốn mình làm điều thiện mà cho cha mẹ
thì không được.
Phật tử
Anh Vũ: Thì
không được, dạ.
Trưởng
lão: Không được! Cái
đó nó không đúng, không đúng cái luật đạo đức nữa. Nó buộc lòng là cái người đó
phải tự lực, cho nên đức Phật nói: "Các con tự thắp đuốc lên
đi". Mỗi người phải tự thắp, chứ không có người này mà thắp cho người
kia được. Thành ra cũng cái ước muốn mà cái ước muốn lại sai. Cái hồi hướng,
mình đem cái công đức tu hành mình để hồi hướng cho người khác được giải thoát
như mình thì không được đâu. Cho nên cái hồi hướng thì không được đâu. Mà cái ước
muốn cho người đó được, mà ước muốn cái của mình cho người đó thì không được.
Cái đó là cái phước vô lậu rồi.
Phật tử
Anh Vũ: Dạ cũng
như là mình từ bi, mình muốn người ta cũng như là tập đức hạnh tốt thôi chứ còn
không cầu siêu, cầu an gì hết?
Trưởng
lão: Đó! Vậy đó,
mình muốn cho người ta tập đức hạnh tốt thôi. Đó! Cái ý muốn vậy đó. Vậy mà nó
giao cảm được, nó giao cảm, nó làm cho người đó có cái duyên gặp được cái thiện
pháp. Rồi nó làm cho cái người đó lại sáng suốt nhận ra được cái đó là cái ích
lợi. Chứ còn có nhiều người người ta đọc cuốn sách "Hành Thập Thiện" hay
hoặc "Đạo Đức Làm Người", người ta quá coi thường, người
ta sẽ ném qua. Nhưng mà nhờ những con cái hay có người tu, của người thân của
mình ước ao cái điều đó, cái bỗng dưng hôm nay sao đọc lại thấy cái này thích.
Cũng như ví
dụ như bây giờ con, ví dụ như đặt thành vấn đề như nhiều đời, con cũng có những
con cái của mình chứ đâu phải không. Bởi vì mình chết đời nay, mình sanh làm
người thì mình có những con cái đời trước chứ đâu phải không. Con cái mình ước
muốn, bây giờ cái mình gặp cuốn kinh này, mình lại thích hợp, đó là cái ước muốn
của nó. Cho nên Phật pháp dạy nó đúng cách lắm, nó đúng cách. Cho nên mà khi
mình ước muốn một điều gì, mình ước muốn đúng với cái khả năng, cái trường hợp
đó thì nó sẽ đạt được. Còn mình uớc muốn mà ngoài cái sức của mình thì không
làm được cái điều đó đâu.
Phật tử
Anh Vũ: Vậy chắc
tương tự như vậy, tức là những người còn sống hay là thân nhân đồ đó thì mình
cũng không cho ai được.
Trưởng
lão: Không cho ai được.
Phật tử
Anh Vũ: Mình chỉ
uớc muốn thôi?
Trưởng
lão: Ước muốn, tức
là mình phải làm cái gương hạnh rồi, mình làm ước muốn thì được. Chẳng hạn bây
giờ con ước muốn cho vợ con mình cũng sẽ có đủ cái duyên để tu hành, cũng làm
như mình vậy. Nhưng bây giờ nó không tu, nó cũng ăn mặn, nó cũng còn tham vui
cái này kia. Nhưng mà con cứ con sống đúng cái gương hạnh, cái đạo đức của con.
Con sống gương hạnh buông xả, con sống một cách an ổn, giải thoát. Cái bỗng
dưng một ngày nào đó, nó thấy hay quá, cái nó bắt đầu theo con. Nhưng mà ngầm
trong đó con đã ước muốn rất nhiều cho tụi nó theo, nhưng mà rốt cuộc nó theo.
Con hiểu không? Bởi vì cái gương hạnh con nó sẽ dẫn dắt nó, ngày nào đó. Cho
nên đức Phật nói mình làm cái đó được, mình làm cái đạo đức được, giữ gìn giới
hạnh được rồi thì mình ước muốn sẽ được kết quả, gia đình mình sẽ lôi nhau đi hết.
Còn mình, ví dụ, con uống rượu, hút thuốc rồi đi chơi đủ cách, du đãng đủ cách
hết. Con ước muốn cho vợ con mình tốt, không được! Nó nói ông còn xấu quá, phải
không? Con thấy.
(1:08:18) Trưởng
lão: Chính cái chỗ đó mình suy ra đức Phật dạy đúng con. Mình làm tốt mình
đi, những người xấu xung quanh nó sẽ tốt thôi. Mà trong cái tâm của mình, mình
không có ích kỷ, nhỏ mọn. Mình làm tốt được, mình mới giải thoát được. Mình
không có nghĩ mình giải thoát không cần ai, cái đó ích kỷ lắm. Cho nên khi mình
được giải thoát rồi, thì mình không nói người ta được, mình không có dạy người
ta được đâu. Cái gương hạnh mình sống đó, để chờ cho người ta thấy được cái sống
của mình mà người ta theo thôi. Nhưng mà ngầm ở trong tâm mình nó ước muốn cho
người ta được thì nó mau, còn mình không ước muốn vậy chứ nó lâu hơn. Đó! Đó là
cái hướng dẫn thực tế, cái pháp nó cụ thể con. Cụ thể mà đúng, nó đúng cái
nghĩa của nó.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét