516- 9- PHÁP MÔN TỨ VÔ LƯỢNG TÂM
Phật tử
Anh Vũ: Câu hỏi
khác nữa là khi tu pháp môn Tứ Vô Lượng Tâm tức là làm phước cúng dường đồ đó
thì có đạt tới giải thoát hay không? Nếu không thì đạt được cái gì? Cách tu thế
nào để có hiệu quả cao nhất?
Trưởng
lão: Tu Tứ Vô Lượng
Tâm - từ, bi, hỷ, xả đó. Bây giờ mình đem cúng dường hay hoặc cái này kia đó,
thì đức Phật nói mình phải sử dụng cái trí tuệ mình cúng dường hay bố thí. Một
cái người đó, người ta tu, giới luật, người ta thanh tịnh nghiêm túc, người ta
tu có cái sự giải thoát hẳn hòi, đúng là đức hạnh thì mình đem cúng dường, nó
có lợi cho mình mà có lợi cho người ta. Lợi cho người ta là người ta nhờ cái sự
cúng dường của mình để người ta ăn, người ta sống tu đúng. Lợi ích cho mình,
mình cúng dường đúng cái chánh pháp. Là vì mình thấy gương hạnh người ta, do đó
mình cúng dường lại mình bắt chước những cái gương hạnh của người ta thì nó lại
giải thoát cho chính mình. Phải không? Chứ nó không có cái phước mà gọi là cầu
phước mà hữu lậu nữa.
Còn cái mà
mình cúng dường, người ta ăn rồi người ta tu được, không được đó thì người ta nợ
mình, người ta phải trả. Đó là coi như là mình đem của, mình cho người ta vay.
Do đó, mình được cái nợ, sau này người ta làm trâu, ngựa hay tôi tớ hay quân
lính hầu hạ mình. Thì sau này những người mà thọ dụng của mình, bằng mồ hôi nước
mắt của mình đó, họ trở thành những người hầu hạ của mình thì coi như nó cũng
không giải thoát gì đâu, nó cũng khổ. Thấy không? Cho nên vì vậy mà khi mà cúng
dường đó thì mình phải cúng dường cho đúng chánh pháp. Vậy đức Phật nói cái cá
nhân hoặc là tập thể đó phải thanh tịnh. Thanh tịnh tức là người ta sống đúng đạo
đức, còn người ta không sống đúng cái đạo đức thì nhất định không cúng. Mà mình
cúng thì tức là mình cho vay người ta rồi. Tội cho người ta, mà lại mình bắt buộc
mình phải sanh lên làm người để cho người ta trả. Thì mình sanh lên làm người,
mình không khổ sao? Rồi phải điều khiển cái số này, nó cứng đầu, cứng cổ lắm,
đâu phải nó trả mình cái kiểu mà nó đem lại nó trả mình suông đâu? Nó trả mình
nó cũng tạo những cái nhân quả khác nữa, rồi nó dây chuyền với những nhân quả
khác nữa nó còn khổ hơn nữa.
Cho nên vì vậy
mà khi mình cúng dường rồi, đều mình phải có sự quan sát kỹ lưỡng, đừng có theo
kiểu Đại thừa mà nó so sánh. Thí dụ như ở trong Đại thừa nó nói rằng. "Mình
cúng dường cho một người thiện đó, thì bằng mình cúng dường cho một trăm người
ác". Nghĩa là bây giờ con đem một số tiền, con cho một cái người thiện
đó. Thì thay vì con cho một người thiện thì cái phước báu nó cũng bằng con cho
một trăm người ác. Nhưng mà sự thật ra cái đó là cái lý luận của họ thôi, cái
lý luận của Đại thừa thôi.
(49:04) Trưởng
lão: Nghĩa là một trăm người ác với một người thiện, làm sao một trăm người
ác này bằng một người thiện? Một trăm người ác này, nó còn làm khổ người ta nhiều
hơn cái người thiện phải không? Bởi vì bây giờ một người nó làm một điều ác
thôi, mà một trăm người ác nó lại làm khổ nhiều. Bây giờ, con cúng dường nó có
tiền nó ăn, nó làm ác người ta biết bao nhiêu nữa, làm sao mà bằng một người
thiện được? Không có lý đâu. Một người thiện, người ta làm cho người khác an
vui, người ta làm cho người khác không có khổ đau. Còn bây giờ một trăm người
ác này mà mình cúng dường cho nó hưởng được cái phước bằng một người thiện này
thì như vậy là rõ ràng cái lý luận đó không đúng. Thầy thấy không đúng. Mình so
ra, mình tư duy, mình thấy không đúng. Đó là cái trật.
Cho nên nhất
định là người thiện là cúng dường, mà người ác không cúng dường. Người ác là họ
tạo ác, họ phải nhận lãnh cái quả ác của họ thôi. Cái nhân quả họ phải trả để
cho họ phải sáng suốt, để cho họ phải có những cái sốc, cho họ phải hồi đầu, họ
trở lại với con đường thiện thì họ mới chấm dứt. Chứ còn mình có người giúp họ,
họ cứ làm ác họ vừa làm ác mà có người giúp họ, họ cứ làm ác hoài thì càng tăng
trưởng thêm cái sự gian xảo thêm, không tốt. Cho nên khi mà làm một cái điều gì
phải sáng suốt. Cho nên đức Phật nói phải trí tuệ trên cái sự bố thí, cái trí
tuệ.
Con ví dụ
như con trai Tăng, cúng dường. Là cái mục đích con muốn trai Tăng để cầu siêu
cho cha mẹ của mình, linh hồn được siêu sanh Cực Lạc. Thì cái mục đích đó nó tốt,
chứ đâu phải xấu, vì mình hiếu mà. Nhưng mà trái lại, con bị lừa đảo thì cha mẹ
mình cũng không siêu thăng được. Mà trái lại cái tiền cúng dường này, cho những
người này vay nợ cho mình, đời sau nó phải trả mình, chứ nó cũng đâu có mất được.
Nó đâu có mất,
nhưng mà nó không lợi ích cho cha mẹ mình. Mà bắt buộc mình phải đi tiếp tục
cái cuộc tái sanh để mà nhận lãnh cái nợ của mình đó, người ta phải trả mình.
Mà người ta trả bằng cách gian xảo, tới chừng mà người ta trả lại mình, cũng
đâu có phải mà chuyện mình suông đâu. Mình muốn sai một con trâu mà đi cày, ít
ra nó cũng cứng lắm chứ đâu phải dễ. Cũng mệt với cày ruộng, chứ đâu phải mà nó
đi suông cho mình được. Con phải roi vọt dữ lắm nó mới đi thẳng được, thành ra
nó là ác pháp, chứ nó không thiện pháp đâu.
Phật tử
Anh Vũ: Như con
nghe hồi nãy Thầy có nói là cúng dường, làm phước với cúng dường thì cũng được
giải thoát. Tức là Thầy nói giải thoát gì khác, chứ không phải là giải thoát
sinh tử?
Trưởng
lão: Không phải giải
thoát sinh tử bây giờ mình cúng dường, bố thí mà được giải thoát, được phước
báu vô lậu thì mình phải cúng dường đúng cái chỗ, đúng nơi, nó thanh tịnh. Từ
đó - Thầy nói hồi nãy đó - là nó sẽ được giải thoát. Là vì mình cúng dường nơi
đó thanh tịnh, cái vị sư, vị Thầy đó tu hành tốt, cái chùa đó tu tập tốt. Do đó
mình đến, mình ảnh hưởng những cái gương hạnh tốt đó đó, thì từ đó là nó vô lậu,
nó được giải thoát cho mình rồi.
Còn cái người
này, do cái sự tu tập tốt này, họ không có nợ mình rồi. Họ đâu có nợ mình. Bởi
vì dù là của đàn na thí chủ như núi non, mà họ tu hành tốt đó, tâm họ hoàn toàn
tốt thì coi như nó không còn có nợ nữa. Mà cái người cúng dường lại được phước
báu là vì mình thấy được cái gương hạnh tốt. Mình về, mình sống đúng những cái
đạo đức, làm cho gia đình mình hạnh phúc. Làm cho cuộc đời của mình nó không có
còn đau khổ, tức là nó không còn lậu hoặc, nó gọi là vô lậu đó. Đó là cúng dường,
bố thí đúng pháp thì nó được như vậy. Mà cúng dường, mà không đúng pháp rồi thì
nó sẽ khổ. Con cúng vậy, chứ mà con về nhà, con vẫn khổ như thường. Rồi cái vay
nợ này, lần lượt người ta trả con. Con may mắn, sao mà mình mua vé số cái mình
trúng? Không ngờ là mình cho người ta vay quá, bây giờ nó trúng, chứ không gì.
Phật tử
Anh Vũ: Còn chẳng
hạn như có ai quen, họ lại họ nói với mình là họ chỉ quen cách tu đó là Tứ Vô
Lượng Tâm thôi. Làm phước với cúng dường thôi, chứ họ không thể nào tu Giới - Định
- Tuệ được. Đó thì mình nghe vậy đó, thì theo con thấy đó thì mình nên giải
thích cho người ta biết đó là cái đó do thói quen thôi. Tại từ hồi xưa tới giờ,
người ta đã bỏ nhiều giờ người ta làm chuyện đó, thành ra người ta thấy chuyện
đó dễ dàng. Chứ còn bây giờ mình nói là cái người như anh vậy đó không có tu Giới
- Định - Tuệ được, thì như vậy là nó có thể làm cho người ta mất cơ hội.
(53:17) Trưởng
lão: Phải rồi! Đúng rồi! Bây giờ trong cái Tứ Vô Lượng Tâm nó có nhiều cách
tu, chứ không phải. Anh bây giờ, anh muốn tu Tứ Vô Lượng Tâm. Anh không cần phải
giữ giới luật, anh không cần tu Tứ Niệm Xứ như tụi tui, anh tu Tứ Vô Lượng Tâm
thôi. Bắt đầu anh khởi sự anh thương. Anh tập anh thương từng cây cỏ, anh
thương từng cái con vật nhỏ, anh tránh đừng có giết hại nó, thì đó là anh tu Tứ
Vô Lượng Tâm. Bây giờ anh thấy có một con vật nó bị đói, anh lấy đồ ăn, anh cho
ăn. Đó là anh bố thí cho nó đó, anh thương nó, đó là anh tu tâm từ bi đó.
Bây giờ anh
thấy cỏ đang xanh vậy, anh đừng có lội dậm lên. Đó là anh tu cái tâm từ của
anh, anh thương cái loài thảo mộc đó. Tất cả những cái hành động như vậy gọi là
tu Tứ Vô Lượng Tâm. Đó, khi mà anh tu được Tứ Vô Lượng Tâm rồi, cái tâm anh nó
có lòng thương yêu vậy rồi, người ta chửi anh, anh không giận, tức là anh được
giải thoát đó. Nó hơn là bây giờ anh cứ nói anh làm thiện, anh cúng dường, bố
thí, ai chỗ nào khổ, anh cứ cúng dường. Nhưng mà anh không hiểu được cái lý của
Tứ Vô Lượng Tâm đó, thì anh không có giải thoát được.
Tức là anh
làm cái việc thiện tốt đó, chứ không phải xấu - nhưng mà anh cần phải hiểu được
cái lý của nó, thì cái tốt đó, nó hoàn toàn nó đem đến cho anh hưởng được cái hạnh
phúc của anh. Còn nếu không, anh không hiểu đó, anh cứ quăng như vậy, anh cho
người ta vậy, anh nghĩ rằng anh đang làm phước, chứ sự thật anh cho vay người
ta đó. Chứ anh không có hưởng được cái phước mà Tứ Vô Lượng Tâm đâu. Tức là anh
bỏ tiền anh cho, anh bố thí. Anh nói anh bố thí, nhưng mà sự thật ra anh cho
vay, chứ không phải bố thí. Bởi vì anh không hiểu được cái lý của Tứ Vô Lượng
Tâm.
Khi mà anh bỏ
ra như vậy đó, là anh phải biết cái người đó đang trong hoàn cảnh khổ, phải
không? Khổ! Anh mới cho người ta, để giúp cho người ta vượt qua cái khổ đau. Do
khi người ta vượt qua khổ đau thì ngay cái tâm của anh, anh làm được người ta
thoát ra cái khổ đau đó, cái lòng của anh, anh thấy cũng sung sướng rồi. Đó là
tâm từ bi của anh đó, nó giúp cho anh được giải thoát đó. Còn bây giờ anh nói,
anh cứ thấy ai mà họ giả đò què tay, cụt chân anh cũng cho. Mặc! Anh cứ cho
thôi. Không ngờ anh quăng tiền anh cho người ta vay, để sau này người ta trả
anh chứ đâu có, anh đâu có hưởng phước gì.
Đi ra đường
anh thấy cái thằng nó lại, nó xoè tay, nó xin anh. Nó than thở, nó nói cái này,
cái nọ kia đủ thứ, anh động lòng anh cho: "Thôi! Tội nghiệp! Thôi
cho nó đi. Rồi nó làm sao kệ nó, mình cũng chẳng biết gì hết". Nhưng
mà thằng này là thằng lừa đảo nhiều người quá ở bến xe rồi. Nhưng mà cuối cùng
anh cho vậy, là anh cho nó vay để sau này nó trả anh đó. Mà thằng này nó trả
anh, không phải nữa mà nó trả anh đơn giản đâu. Anh cũng la, cũng hét, cũng rống
cái cổ anh, cũng mỏi mệt anh lắm đó. Bởi vì nó là ác pháp, nó lừa đảo, nó tạo
ra ác pháp. Cho nên mình cho vay những người ác pháp, thì coi chừng nó trả mình
mà cũng không phải là dễ với nó đâu. Nó đủ thứ, nó làm cho cái nhân quả nó khổ
đau lắm.
Phật tử
Anh Vũ: Vậy thì
nếu mà một người nào mà họ lại nói mình là họ chỉ quen tu cái pháp như vậy
thôi. Nói vậy có đúng không Thầy?
Trưởng
lão: Tứ Vô Lượng Tâm
vậy đó.
Phật tử
Anh Vũ: Tứ Vô
Lượng Tâm chẳng hạn thì mình nên nói với họ là đó chỉ là thói quen thôi. Nếu mà
họ có thể chuyển sang mà Giới - Định - Tuệ thì tốt hơn.
Trưởng
lão: Cũng được con.
Hay hoặc là con nói như thế này: "Nếu mà anh tu như vậy đó, anh hiểu
cho rõ cái lý của Tứ Vô Lượng Tâm, anh làm như vậy tốt rồi". Mình khen
đi, đừng có nói anh cho nợ, anh cho vay gì hết. Mình biết như vậy, nhưng đừng
nói. Nói: "Anh làm cái đó đều tốt rồi, nhưng mà anh còn phải hiểu
được cái lý của Tứ Vô Lượng Tâm - từ, bi, h, xả của anh. Cái lòng từ lòng bi của
anh vầy là tốt đó, nhưng mà phải được rõ những cái ý nghĩa của nó. Thì khi mà
hiểu rõ ý nghĩa của nó, nó quay trở về, nó tu cái này.
Bởi vì trong
Tứ Vô Lượng Tâm, nó dẫn chúng ta đi vào cái chỗ Thiền Định đó. Nghĩa là bây giờ
anh khởi lòng thương, mà anh đi nhắm mắt thì anh đạp chúng sanh chết hết còn
gì, phải không? Tức là anh phải có cái sự suy nghĩ. Vì vậy mà anh suy nghĩ thì
anh không bao giờ anh lên cái bãi cỏ người ta xanh tươi, anh dậm trên đó đâu,
phải không? Anh đi dưới đường chứ không bao giờ anh đạp trên cỏ người ta đâu.
Đó! Thì tức là phải có sự tư duy rồi. Vì vậy cho nên dẫn anh ta từ cái chỗ
Chánh Niệm Tỉnh Giác đi vô định rồi. Con hiểu không?
Mà không nói
định. Ảnh nói ảnh chỉ làm bố thí thôi, chứ ảnh không có làm cái chuyện kia. Anh
tu Tứ Vô Lượng Tâm thôi, nhưng mình dẫn anh ta dần, anh ta đi vô cái chỗ quỹ đạo
này mà anh không hay. Tới chừng vô rồi, bắt đầu anh vô, anh dạy, anh anh tập tỉnh
thức đồ đó. Anh đi anh lưu ý hoặc anh chú ý tới cái này kia, anh không có làm
cái sự đau khổ của chúng sanh, cho cây cỏ này kia đó thì như vậy chính anh tập
tỉnh thức rồi.
Con thấy từ
cái chỗ Tứ Vô Lượng Tâm nó dẫn người ta đi vào định con. Mà không có nói, bởi
vì mình biết người ta không có thích định - Thiền Định rồi - mình không có nói
cái này. Nhưng mà mình không có nói giới luật nữa, mà chính mình dẫn người ta
đi vào con đường giới luật đó. Không có làm sát hại chúng sinh, không có làm
cho cái môi trường sống nó bị hoại diệt đó. Đó là cái chỗ đó, chỗ Tứ Vô Lượng
Tâm đó con.
Cho nên khi
mà nói Tứ Vô Lượng Tâm đó, là cái hành động mà bảo vệ cái sự sống trên hành
tinh. Là Tứ Vô Lượng Tâm đó - từ, bi, hỷ, xả mà con. Tâm từ, tâm bi của mình thực
hiện ở trên đó là coi như là bảo vệ cái môi trường sống. Từ cây cỏ cho đến những
loài côn trùng, không có được diệt một con vật nào hết đó là từ, bi, hỷ, xả.
(58:05) Trưởng
lão: Nhưng mà muốn được như vậy thì anh phải tập tỉnh thức rồi. Mà tập tỉnh
thức nó là định rồi. Nó cũng trở về đó. Chứ nếu anh không tỉnh thức, anh đi dẫm
bậy hết đó, phải không con? Cái đạo Phật nó có cái mắc xích, pháp này nó mắc với
pháp kia, nó không có lìa nhau được. Hễ mình tu cái này, chứ coi chừng nó câu hữu
với cái khác rồi. Cho nên đức Phật nói luôn luôn câu hữu: "Pháp ta là
pháp câu hữu, chứ không có đi độc lập một cái pháp nào riêng hết được".
Phật tử
Anh Vũ: Con
không còn câu hỏi nào nữa.
Trưởng
lão: Được rồi! Vậy
là quý quá. Cứ mỗi bữa mà con hỏi Thầy là thêm được cái nghĩa lý để mà thâm. Nó
thâm sâu, tức là nó triển khai được cái sự hiểu biết của mình, cái tri kiến đó
con. Từ đó mình có từ cái sự hiểu biết đó. Rồi từ cái tri kiến đó nó mới giúp
cho mình được giải thoát, gọi là tri kiến giải thoát, chứ không có gì hết. Nó
không giỏi, ai không giỏi, ai thành Phật có như vậy hết. Mà Thầy là một thiện hữu
tri thức, Thầy sẽ giúp cho các con có đầy đủ. Trang bị cho các con có đầy đủ những
cái tri kiến đó, để sau khi các con trên cái cuộc đời tu hành của các con. Các
con sẽ gặp mọi việc thì các con sẽ có cái tri kiến giải thoát, giúp cho các con
giải thoát ra được hết.
Cho nên Thầy
bảo các con cứ hỏi Thầy đi, Thầy trả lời. Mà Thầy trả lời để giúp cho các con
có sự hiểu biết sâu sắc về cái cuộc sống của mình, về cái cuộc đời đạo đức của
mình. Chứ Thầy không trả lời, hoàn toàn là không trả lời lừa đảo một cái gì mà
thần thông phép tắc trong này hết. Mà nói bằng cái thật về cái tư duy, luôn
luôn lúc nào nó cũng đem lại ích lợi cho mấy con hết. Thôi bây giờ thì con nghỉ,
con tập tu nữa. Rồi ngày mai nếu có điều kiện gì, thì ngày mai hai giờ Thầy đến
đây. Còn không có thì thôi. Con cứ chuẩn bị có để mà hỏi cho nhiều, để rồi con
về bển, con có đủ những cái tài liệu để mà anh em cùng nhau mà nghe trở lại những
cái lời mà Thầy dạy.
Phật tử
Anh Vũ: Dạ! Dễ
tu tập hơn.
Trưởng
lão: Dễ tu tập, nó
không có lạ con thôi bởi vì xa quá. Chứ phải ở thành phố mấy con lên đây thì Thầy
nói khỏi lo rồi. Còn này xa quá. Thôi bây giờ Thầy ra con.
Phật tử
Anh Vũ: Dạ con
xin cảm ơn Thầy.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét