513- 6- NGƯỜI TU CHỨNG LÀM CHỦ ĐƯỢC NHÂN QUẢ
Phật tử
Anh Vũ: Như nói
là tu đó thì có thể phá hết tất cả nhân quả hay không? Bởi vì con có nghe nói
là có những Thầy tu giỏi dữ lắm, nhưng mà khi tu tập thì cũng không có tịch một
cách tự tại. Thì người ta giải thích rằng, đó là cái quả phải trả chứ không thể
nào mà hết được, thì Thầy nghĩ như thế nào?
(26:11) Trưởng
lão: Cái đó không đúng rồi. Bởi vì cái người tu là người ta xây dựng mình ở
trên cái đạo đức nhân quả. Cho nên người ta chuyển sạch cái nhân quả ác, người
ta làm chủ được cái nhân quả mà. Thì đó có nghĩa là đạo Phật, nếu nói làm chủ
sanh, già, bệnh, chết tức là làm chủ nhân quả rồi. Bởi vì chỉ có nhân quả nó mới
có cái sanh, già, bệnh chết. Mà không có nhân quả thì làm sao có sanh, già, bệnh,
chết? Cho nên phải làm chủ cái nhân quả. Mà đã là một người tu chứng phải làm
chủ nhân quả, chứ làm sao còn bị nhân quả được? Con thấy không? Đâu có làm sao
mà nhân quả được. Cho nên, cái người tu không chứng, họ lý luận vậy thôi.
Cho nên, có
những câu chuyện là như đức Phật - câu chuyện mà của Đại thừa nó đặt ra - như đức
Phật mà lúc mà còn bé đó. Mới về quê ngoại, mới xách cái đầu cá mà liệng chơi
đó, không ăn thịt mà liệng chơi thôi. Cho nên, khi mà thành Phật rồi thì có nhức
đầu. Nhưng mà đối với đức Phật, ví dụ như bây giờ cái quả đó mà nhức đầu thì đức
Phật ra lệnh nó, “cái đầu không có đau” thì không đau liền,
thì lúc đó làm chủ rồi, còn gì mà cái quả nữa, phải không? Con thấy coi như đâu
là cái quả nữa. Sự thật ra mình còn mang cái thân, như đức Phật còn mang cái
thân thì nó còn cái thân nhân quả, thì nó phải có đau nhức chứ, nó là cái thân
vô thường rồi chứ. Nhưng mà cái lệnh của tâm người ta thanh tịnh quá, nó làm
sao mà nó đau nhức được? Bây giờ nó đau nhức, người ta bảo cái thân không có
đau nhức, thì nó đâu có đau nhức nữa. Bây giờ cái thân nó muốn chết mà nó chết
chưa được. Bảo cái thân tịnh chỉ hơi thở chết đi là nó chết liền, thì như vậy
là làm chủ nhân quả chứ. Con thấy rõ không? Cho nên nó không phải như các Tổ
nói đâu, các Tổ nói là các Tổ chưa làm chủ nhân quả.
Cho nên, câu
chuyện đặt ra ông Mục Kiền Liên, con có nhớ câu chuyện Mục Kiền Liên mà trả
nghiệp quả không? Khi mà ông trả nghiệp quả đó là bị ngoại đạo nó phục kích, nó
đập ông gãy xương, gãy tay đồ hết đó. Rồi ông dùng thần thông, ông mới trở về để
mà lạy, đảnh lễ Phật rồi ông mới xin Phật nhập diệt đó. Ông phải trả cái quả
quá. Thầy nói thật sự, ông Mục Kiền Liên là đại thần thông mà, dễ gì ai mà phục
kích đâm ông được, đâu phải. Bộ tới chừng đó ông hết thần thông sao? Đâu có lý.
Bộ chừng đó cái tâm ông hết thanh tịnh sao? Đã thanh tịnh rồi thì không còn
tham, sân, si nữa, thì bây giờ lúc nào cũng thanh tịnh. Chứ bộ tới chừng đó mấy
thằng ăn cướp này lại đập ông, ổng hết thanh tịnh rồi, ông không có ra lệnh được
nữa ha? Cái điều đó vô lý rồi.
Giải thoát rồi
thì không bao giờ còn trở lại phàm phu tục tử nữa được. Cái thân này người ta
muốn bỏ hồi nào ta bỏ, muốn đi hồi nào ta đi, quá tự tại rồi còn cái gì nữa. Tức
là người ta làm chủ được nhân quả rồi. Cho nên đứng ở trong cái vòng đó, bởi vì
qua kinh nghiệm Thầy, Thầy thấy rõ đúng là làm chủ được nó. Nó không còn mà
mình không làm chủ nó được. Tức là nó không còn sai sử mình một cái gì ở trong
cái thân một được.
Thì Tứ Như Ý
Túc của Phật là mình muốn cái gì được cái nấy rồi, thì đó là làm chủ hết rồi.
Nó có bốn cái muốn mà, Tứ Như Ý Túc - bốn cái muốn: Dục Như Ý Túc; Định Như Ý
Túc; Tuệ Như Ý Túc; Tinh Tấn Như Ý Túc. Bốn cái Như Ý Túc này, bốn cái như ý
mình muốn. Thì khi mà tâm thanh tịnh rồi thì mình muốn sao nó được vậy hết, cái
đó là Tứ Như Ý Túc. Đó như vậy là luật nhân quả nó còn cái nghĩa lý gì đâu?

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét