505- 9- TU TẬP THIỆN XẢO NHƯNG ĐỪNG LÀM SAI PHÁP
(1:05:33) Phật
tử Anh Vũ: Trong cái cách thức tu tập thì mình nên tu tập với biến chế
làm sao mình có thiện xảo, thích hợp theo cái kiểu riêng của mình đó, thì có thể
đưa đến tu sai mà không biết là mình tu sai hay không?
Trưởng
lão: Dễ lắm, nếu
mà trong cái điều kiện mình biến chế theo cái kiểu của mình, để cho mình hợp với
cái đặc tướng của mình, mình tu. Thì mình nghĩ rằng mình sẽ chế biến theo mình,
thì tức là mình tưởng ra chứ gì? Mình tưởng ra thì mình sẽ tu sai. Không phải,
cái mục đích của đạo Phật đã xác định cho chính trên cái sự tu tập của chúng
ta, dù chúng ta chế biến như thế nào mà tâm chúng ta vẫn thanh thản, an lạc, và
vô sự. Thì đó là đúng.
Phật tử
Anh Vũ: Đó là
tiêu chuẩn.
(1:06:00) Trưởng
lão: Tiêu chuẩn đó. Thành ra mình chế biến mà nó không đi ngoài những
cái tiêu chuẩn này đó, thì tức là đúng, mà nó đi ngoài cái tiêu chuẩn này là
sai. Thí dụ như bây giờ cái tiêu chuẩn của nó là giúp cho tâm mình thanh thản,
an lạc, vô sự. Tức là mình sống ở trong thiện pháp đó, cái trạng thái đó là trạng
thái thiện pháp đó. Mà nếu mà nó vượt ra ngoài thiện pháp, nó có ác pháp trong
này thì nó trật rồi. Tức là mình có chế biến pháp nào, mình có tưởng ra pháp
nào mà mình tu mà nó không có đúng vào cái trạng thái này thì nó trật. Tiêu chuẩn
của nó trật rồi.
(1:06:32) Phật
tử Anh Vũ: Thì đó là nói về lý thuyết, chứ còn thì dụ như mình tu sai
đó thì một, hai, ba năm mình mới biết là mình tu sai. Rồi thứ hai nữa đó là
mình không có an lạc, không có thanh thản đó. Mình có thể là mình nghĩ về lý do
khác, hoặc mình đổ thừa người xung quanh, mình đổ thừa tại vì vợ mình thành ra
mình đau khổ.
Trưởng
lão: Đó thì thật
ra nó không phải vậy. Bởi vì ở đây nó không còn đổ thừa nữa, mà phải thấy tự
mình thôi. Chẳng hạn bây giờ thí dụ như còn những cái chuyện gì chướng ngại là
mình: tại các pháp bên ngoài, ai cũng đổ thừa được hết, chứ không phải tại các
pháp, mà tại mình. Các pháp thì nó động, luôn luôn nó như vậy. Cho nên trong
cái cuốn “Hành Thập Thiện” Thầy nói các pháp thì nó luôn luôn nó động, mà chỉ
có cái tâm mình bất động thì các pháp nó mới bất động mà thôi. Vậy thì tâm mình
bất động là tâm mình phải ở chỗ nào?
(1:07:22) Thứ
nhất là nó phải tỉnh thức, nó tỉnh thức tức là biết hơi thở ra, vô. Phải không?
Thứ hai nó phải biết những hành động thân của nó là tỉnh thức. Mà bây giờ nó lại
phóng ra nó biết những cái hành động khác ở ngoài nó thì nó lại sai. Do bây giờ
trên cái bước đường mà tu để nắm được cái chỗ, mà cái tiêu chuẩn giải thoát của
nó thì rất dễ. Đức Phật nói: “Pháp ta không có thời gian, đến để mà thấy”.
Thật sự ra
thì người mà không tu pháp của Phật thôi, mà đã tu thì có ngay cái đó là ngay
cái thời gian mà đang giữ pháp tu, hay hoặc là ngay trong cái thời gian mà
chúng ta sống ở trong pháp, thì chúng ta cũng thấy có sự giải thoát rồi. Nếu mà
không có được sự giải thoát tức là có ác pháp rồi.
Vì vậy chúng
ta thường tập, hay hoặc là trong khi tu tập mà chúng ta tưởng ra một cái pháp
nào đó mà chúng ta tu. Mà chúng ta bị ác pháp thì trong cái mà ác pháp đó, thì
nó sẽ làm chúng ta buồn khổ, làm chúng ta bất an, làm cho thân tâm chúng ta
không an.
Bây giờ Thầy
nói bây giờ: có một con muỗi lại cắn mình thôi. Mình nghe trên chỗ cái trán của
mình bị ngứa, thì đó là mình cũng vẫn biết đó là ác pháp, tạo cho mình cái thọ,
làm cho thân khó chịu. Vì vậy bây giờ mình phải đẩy lui cái chướng ngại pháp
này, do đó mình lấy tay mình quạt, thay vì mình đập chết con muỗi tội nó. Cho
nên mình quạt cho nó đi đi. Rồi bây giờ nó còn cái dấu nó cắn đó thì nó bị ngứa,
cho nên chúng ta lại gãi đi, gãi một chút xíu nó hết ngứa. Bắt đầu giờ chúng ta
ngồi lại an ổn, như vậy chúng ta đã đẩy lui được chướng ngại pháp.
(1:08:44) Đó
là tất cả những cái sự kiện nó đều xảy ra. Thí dụ bây giờ mình tu, mình mới tu
mà có những cái gì mà làm cho tâm mình động, làm cho cái thân mình, cảm thọ của
mình khó chịu, thì ngay đó mình biết là chướng ngại pháp rồi. Thì tìm mọi cách
để cho mình đẩy lui nó thôi, mình đừng cố chấp một cái gì.
Chẳng hạn
bây giờ con cố chấp, bây giờ bị con muỗi cắn đây, mà bây giờ mình đang ngồi tu
hơi thở, thôi để ráng chịu đựng ngồi hít thở đi, chứ để không nó quên hơi thở
thì không được. Thì như vậy là con đã không đẩy lui chướng ngại pháp. Cho nên
trong cái thời gian con tập trung con tu hơi thở nó vô ích. Là vì ở đây nó bị
ngứa, cho nên cái sự tập trung của con nó không chín chắn đâu.
(1:09:25) Đó,
cho nên có chướng ngại pháp là phải đẩy lui chướng ngại pháp, chứ không phải được
mà chấp một cái pháp nào đó chúng ta đang tu. Chúng ta không phải là cây đá,
cho nên vì vậy mà có cái gì chướng ngại trên Thân- Thọ- Tâm của chúng ta là phải
đẩy lui liền tức khắc. Đó là một cái sự tu đúng.
Cho nên
trong cái hiện tại chúng ta biết ngay liền mình có tham, có sân, có si, có chướng
ngại hay không chướng ngại. Cho nên nếu mà nó không chướng ngại thì nó lại
đúng. Mà nó có chướng ngại thì phải đẩy lui cái chướng ngại đó. Mà hễ mình đẩy
được thì tức là nó trở về sự an ổn của nó.
Như vậy là
rõ ràng pháp cái pháp này là quá thực rồi, nó không còn có sai nữa. Còn nếu mà
bây giờ con tu, con ngồi cứ ức chế, con không có thấy chướng ngại gì hết, tu riết
con lạc vào ở trong KHÔNG, nó cũng đâu có chướng ngại gì đâu, mà nó không ngơ.
Rốt cuộc rồi cái trí tuệ con không phát triển được. Khi mà con xả ra, bây giờ
con ngồi đây 1 giờ, 2 giờ chứ con đâu có ngồi một ngày, hai ngày được. Bởi vì
con chưa phải là nhập định được mà.
Mà trong cái
thời gian con ngồi 1 giờ, 2 giờ, 5 giờ con thấy rất an, phải không? Nhưng mà xả
ra, đụng mọi chuyện gì con thấy tâm nó cũng vẫn bất an như thường. Như vậy là
chưa đúng. Pháp của Phật tu thì nó không phải là do chỗ cái thời gian ngồi tu
không, mà còn cái thời gian xả ra gặp chướng ngại pháp đều là đẩy lui hết.
Thì như vậy
rõ ràng mình có sự chủ động, mình tu tập theo pháp Phật, mình có sự chủ động.
Chủ động chứ không phải bị động nữa. Vì vậy mà lúc ngồi tu cũng chủ động, mà
lúc xả ra cũng chủ động. Còn bây giờ ngồi tu thì chủ động mà xả ra thì bị động,
thì như vậy là sai pháp Phật. Tức là mình kiến giải này sai rồi, không đúng.
(1:10:49) Làm
sao mà trong cái thời mà mình chủ động tu, cũng như thời mà xả ra cũng chủ động
trong cuộc sống. Thì như vậy trong thời tu này để luyện cái gì? Đâu phải ức chế,
mình luyện được cái trí tuệ, cái trí tuệ để áp dụng vào cuộc sống xả ra. Mà cái
trí tuệ này nó đã giải quyết được tất cả chướng ngại pháp, thì nó là đem cho
mình được an ổn ở trong cái ra xả ra.
Còn bây giờ
ngồi tu thì thấy an ổn, xả ra thì bị động, vậy tôi tu biết chừng nào tôi giải
thoát? Mình giải thoát được là nhờ mình xả ra, mà tiếp duyên với các pháp mà thấy
giải thoát. Thì như vậy là đúng pháp.
Còn mà xả
ra, mà không có giải quyết được các ác pháp này để làm cho tâm mình bị động,
thì như vậy là mình tu sai pháp rồi. Trong khi ngồi tu đây là tu trật pháp. Tu
để cái mục đích là giải quyết được cái đời sống của mình làm chủ sanh mà. Đức
Phật nói: “Làm chủ sanh, già, bệnh, chết mà. Làm chủ đời sống của
mình”.
Thế mình tu
mà đem ra áp dụng cái đời sống, áp dụng không được thì như vậy là tu sai pháp.
Như vậy là con sẽ tưởng ra các pháp như thế này, thế khác, tu để mà mục đích của
mình là ngồi thì nó yên, mà xả ra thì bị động. Thì như vậy là cái tưởng này sai
pháp, không đúng. Nó rõ lắm.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét