506- 10- RÈN LUYỆN TỈNH THỨC ĐỂ CÓ CHÁNH NIỆM MỚI KHÔNG ĐỘNG TÂM TRƯỚC
CÁC ÁC PHÁP
(1:12:00) Phật
tử Anh Vũ: Trong cái đời sống của người Phật tử ở thế gian đó, thì đời
sống bây giờ nó phức tạp, nó tân tiến, nó ngăn cấm dữ lắm. Cho nên có những
chuyện mà nó xảy ra rất nhanh, mà mình không có kịp phản ứng liền tức thời. Nếu
mà mình không kịp để mà tư duy, xem nó là thiện pháp hay ác pháp, và mình lại
càng không có vào để tác ý nó nữa.
Bây giờ con
cho một thí dụ đơn giản: thí dụ như con tu tập ở đây nè, có một con kiến mẻ,
con kiến mà to to đó, nó bò thiệt nhanh vào lỗ tai đó, thì con không có đủ thời
giờ suy tư gì hết trơn, con phủi thiệt là nhanh. Thì lúc mà phủi thiệt nhanh
đó, thì có cái giận là ác pháp. Có cái sợ, sợ nó chung vô lỗ tai là ác pháp. Đó
là một ví dụ nhỏ thôi. Còn trong cái đời sống hiện tại bây giờ đó, là nó ngăn cấm
dữ lắm, mình phải phản ứng thiệt là nhanh, thì Phật tử có cái khó khăn như vậy
đó.
(1:13:14) Trưởng
lão: Thầy sẽ nói cho mà biết rõ. Bởi vì cái phản ứng mà tự nhiên. Cũng
như bây giờ con thấy ví dụ nè: con đi, trời nhấp nhem tối rồi, có cái sợi dây
cong cong giống như con rắn. Con đi đó cái con vừa chợt thấy nó cái con tự động
phản xạ của con, con phải nhảy qua liền để mà tránh con rắn chứ gì? Đó là cái sức
phản xạ tự nhiên của con.
Cho nên vì vậy
thí dụ như người ta vừa nói ra, con phản xạ nói liền mà không có kịp suy nghĩ
chút nào đâu. Đó là cái mà thiếu tỉnh giác của mình đó. Cho nên trong cái con
đường mà của đạo Phật dạy cho mình hơi thở ra biết ra, hơi thở vô biết vô, đi
kinh hành biết. Là giúp cho chúng ta tỉnh thức, nếu mà chúng ta không tập cái
này thì coi như cái sự phản xạ tự nhiên. Bởi vì đó là mình huân tập cái sợ hãi
của mình mà.
(1:13:54) Cho
nên mình thấy cái sợi dây cong cong giống con rắn là mình nhảy qua liền. Để cho
nó cắn, sợ nó cắn thôi. Tức là cái phản xạ bảo vệ, bảo vệ mình. Cũng như cái phản
xạ chấp ngã của mình, khi người ta nói một lời nói nặng nhẹ mình, mình phản xạ
trả lời liền, không có kịp mà chuẩn bị cho nó cái lời nói mình như thế nào để
cho nó có sự hòa hợp ở trong đó. Cho nên người ta có thể đánh nhau, người ta đập
nhau bằng cái phản xạ chứ không có gì khác. Tức quá, người ta đánh nhau, người
ta không cần. Lúc bấy giờ người ta đâu có sợ tù tội, đâu có sợ chết đâu. Đó là
cái phản xạ của họ tự nhiên.
Cho nên vì vậy
mà khi mà người tu theo Phật, người ta cố gắng người ta tập tỉnh thức đó. Người
ta tập tỉnh thức để cho người ta chững chạc ở trong mọi sự kiện, chứ nó phản xạ.
Bởi vì cuộc đời nó đã dạy chúng ta cách phản xạ như vậy đó. Mà phản xạ trong
cái đau khổ, chứ đâu phải phản xạ trong cái giải thoát đâu. Con hiểu không?
(1:14:43) Cho
nên do đó chúng ta phải tập tỉnh thức, tập tỉnh thức rồi tuần tự chúng ta mới đủ
cái sức bình tĩnh. Đủ cái sức bình tĩnh đó, nó mới có cái định. Nó có cái định
con mới có điềm đạm được, chứ còn không có định con không điềm đạm được trước tất
cả ác pháp đâu. Cho nên nó tự động nó phản xạ rất nhanh. Cho nên bây giờ cái
pháp hướng của mình, hướng tâm mình nhắc: “Tâm như cục đất” này kia
đồ đó để cho nó có cái lực nó chống lại cái sự phản xạ tự nhiên đó.
Thí dụ như
bây giờ con hướng tâm: “Tâm như cục đất”, khi mà người ta nó lời
nói nào cho con sân đó, thì nó phản xạ nó chống lại. Nó chống lại, bắt đầu thí
dụ như: nó mới đầu nó còn ít đó, thì nó nhắc con thôi, thì cái phản xạ con nó
cũng nhanh rồi. Nó cũng phát ra, có nhiều khi con phải phát ra 5, 10 tiếng, hay
một hành động con rồi. Hay hoặc cái mặt con nó đỏ lên rồi nó chưa kịp, con
không nói ra nhưng mà mặt con nó đỏ lên tiền tức khắc, thì nó chưa có đủ cái lực
của nó.
Nhưng mà nó
đủ lực của nó, nó có đủ cái lực tức là cái định lực của nó có rồi, cái mặt con
không đỏ được nữa. Thì đó là đủ lực nhờ cái pháp hướng đó đó, mà nó sau này nó
mới có đủ cái lực, nó làm cho con không có phản xạ tự nhiên như vậy nữa, nó mới
dẹp cái kia đi. Nó cả một công trình tu chứ.
Thôi bây giờ
như vậy con sẽ về con rút tỉa những cái câu hỏi đó, rồi trên cái sự tu tập của
mình, để rồi ngày mai sẽ gặp Thầy nữa. Rồi có những cái gì các con cứ hỏi, đó
là cái lợi ích lớn. Bởi vì Thầy có nói mà: “Các con cứ hỏi đạo đi, hỏi
cách thức mà mình tu tập”. Nó thực thế, mình tu tập rồi thì mình mới có những
cái mình hỏi. Thì mình hỏi đó là cái sự tu tập của mình, giúp cho mình trên đường
tu tập, tìm cái đúng để cho mình biết được cái hướng đi cho nó đúng để mình tu
tập giải thoát.
(1:16:16) Cũng
như bây giờ, Thầy vừa nói do cái sức mà mình tu tập tỉnh thức đó, nó mới sẽ trở
thành định. Khi mà sức tỉnh thức của mình có thì cái chánh niệm mình nó có. Cho
nên vì vậy ác pháp nó không có làm cho mình động tâm.
Do đó thì
cái tâm mình định, mà cái tâm mình định đó, thì lúc bấy giờ người ta nói cái
tâm nó nhu nhuyễn. Nó không có còn phản một cách mà giận hờn, tự nhiên của nó
là như bất động. Thì lúc bây giờ nó mới bất động được.
Đó thì do
như vậy, con biết mấu chốt của nó là lúc bấy giờ chúng ta luôn luôn lúc nào
cũng phải tập tỉnh thức. Mà tỉnh thức để làm gì? Để áp dụng vào cái chánh niệm,
luôn luôn chúng ta sống ở trong cái chánh niệm. Mà cái tỉnh thức nó giúp cho
chúng ta sống được trong chánh niệm.
(1:16:52) Còn
nếu mà chúng ta thiếu tỉnh thức thì sống không được chánh niệm. Cho nên vì vậy
mà tập hít thở nè, tập đi kinh hành nè. Mà trong tỉnh thức, thì trong tỉnh thức
luôn luôn phải nhắc cái chánh niệm để cho nó nhớ, để khi mà nó gặp mỗi chuyện
thì nó vừa có tỉnh thức, thì nó phải có ở trong chánh niệm nó rồi. Nó không có
được ở trong cái tỉnh thức riêng của nó. Vì chúng ta biết rằng khi mà chúng ta ở
trong cái tỉnh thức, biết hơi thở ra, biết hơi thở vô. Hay hoặc là trong một
cái đối tượng nào đó, thì nó sẽ lọt vào ở trong cái trạng thái của tưởng, tức
là ở trong cái KHÔNG, nó đã sai đường.
Còn bây giờ
chúng ta tỉnh thức kèm theo với cái pháp hướng để mà chúng ta rèn luyện cái
pháp hướng đó, để nó trở thành cái nội lực của chúng ta để mà phản xạ lại các
ác pháp. Bởi vì cái pháp hướng luôn luôn là cái pháp, nó là thiện pháp, nó nhắc
chúng ta ở trên cái thiện pháp chứ không ở trong ác pháp đâu.
(1:17:35) Cho
nên vì vậy nó sẽ là cái mấu chốt, nó sẽ đương đầu, cái lực của nó sẽ đương đầu
với cái lực của ác pháp. Cho nên nó hóa giải được các ác pháp. Đó thì cho nên
vì vậy mà cứ tỉnh thức là phải hướng tâm. Tỉnh thức, hướng tâm.
Cái chính
bây giờ các con cứ tu bao nhiêu đó thôi. Và đồng thời kèm theo đó thì các con sẽ
phát triển cái tri kiến của mình, là khi có những cái niệm nào đó thì các con
phải phát triển. Tức là tìm hiểu, suy tư các cái niệm đó, chứ không có được mà
ngắt ngang. Đừng có cố chấp là mình đang tỉnh thức cái hơi thở, đang tỉnh thức
trên đi kinh hành, thì không có làm cái kia.
Thì như vậy
tỉnh thức là khi cái tâm mình nó an ổn, nó không có gì thì tỉnh thức, mà đã có
thì phải tu cái Định Vô Lậu. Chúng ta sẽ câu hữu tất cả những cái định này. Vì
vậy mà chúng ta tu nếu mà nó an ổn, nó suốt cái thời gian 1 giờ, 2 giờ nó không
có một niệm gì thì cứ mình giữ 1 giờ, 2 giờ đó mình tu tập. Và đồng thời kèm
theo cái pháp Như Lý Tác Ý, thì con sẽ kết quả lớn của con đường tu. Rõ, nắm được
cái chỗ này thì phải nỗ lực tu cái này, không có bỏ cái pháp này được, nó là
cái căn bản.
Mai hai giờ
con sẽ gặp Thầy. Con cứ ghi chép, con ghi nốt đi. Xá Thầy thôi con.
HẾT BĂNG

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét