504- 8- ĐO LƯỜNG KẾT QUẢ SỰ TU TẬP
(1:03:00) Phật
tử Anh Vũ: Bạch Thầy câu hỏi khác đó là làm cách nào để đo lường kết
quả sự tu tập của mình?
Trưởng
lão: Con đo lường
được sự kết quả tu tập của mình. Là cái thứ nhất: con nhìn thấy cái tâm mình nó
thường có những phút an lạc, thanh thản, vô sự. Đó là đo lường được cái sống một
mình đó.
Cái thứ hai
là con sống chung với mọi người, mà luôn lúc nào con cũng không có làm khổ ai,
mà chính con, con không làm khổ con nữa. Nghĩa là trong hoàn cảnh nào con cũng
thấy an ổn, an vui hết. Người ta nói gì nói, con không động tâm thì biết là cái
kết quả của mình đã tu có.
Còn thấy nếu
mà con ngồi một mình con, con thấy tâm con thường an lạc, nó không có nghĩ chuyện
này, nó lo chuyện kia, nó ham chuyện nọ, thì con biết đó là kết quả của sự tu tập.
Nó thanh thản, an lạc, vô sự. Những cái danh từ đó Thầy thường nói nhiều đó. Đó
là khi nào tâm con ngồi lại một cách tự nhiên nó thanh thản, an lạc, vô sự. Nó
nghĩ ra một cái điều thiện, điều đó điều tốt. Mà nó nghĩ ra điều ác con phải thấy
con biết được điều ác, thì đó là con đã có kết quả rồi.
(1:03:57) Đó,
còn đứng trước các cái sự chung sống nhau của mọi người, của xã hội. Đi từ cái
làm việc cho đến mọi cái, con thấy con làm chủ được tâm con, hoàn toàn không có
cái pháp nào, cái hoàn cảnh, cái sự việc nào chi phối được tâm con làm nó động.
Thì cái đó là kết quả tu tập con đó. Còn mà con còn giận, còn hờn, còn phiền
não, còn tham muốn, còn bị bạn bè rủ đi chơi này kia, còn thích nữa thì nó
chưa. Nó chưa kết quả, phải tu tập nữa.
(1:04:25) Cái
này rõ phải không con? Con thấy rõ? Nhận xét rất rõ không có gì.
Phật tử
Anh Vũ: Nếu mà
mình nói là cái tâm bất động đó. Thầy nói về nó đó thì chỉ là giai đoạn cuối
cùng của sự tu tập thôi. Chứ còn giai đoạn đang tu tập đó là mình phải tư duy
coi nó đúng hay sai, thì lúc đó là tâm còn động. Thành ra tâm bất động nó chỉ
là giai đoạn cuối cùng.
Trưởng
lão: Cuối cùng.
Nhưng mà tâm còn động, mà còn tập chủ động chứ không phải bị động. Con phân biệt
được cái chỗ chủ động và bị động. Bị động là khi mà nó làm cho mình động. Còn
bây giờ mình chủ động làm cho cái tâm nó bất động. Thì cái giai đoạn tu tập là
giai đoạn là tập làm chủ.
(1:05:14) Đó
thì mình phân biệt được. Còn mình bị động là người ta, khi người ta nói gì đó,
cái người ta lôi mình. Cũng như người ta nói một lời nói nặng nhẹ hay là khen,
hay chê mình cái mình nghe mình giận, mình phiền não liền. Đó là mình bị động rồi,
mình không có chủ động.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét