503- 7- BỘ SÁCH ĐẠO ĐỨC LÀ LÒNG HIẾU SINH CỦA CON NGƯỜI
(59:05) Bởi
vậy Thầy nói tới cái bông mà chúng ta cắt chúng ta đem chưng cúng Phật. Trời ơi
cúng Phật, cúng kiểu đó làm sao ông Phật ông chứng được? Làm sao cây bông là
con của cái cây đó, mà bây giờ cắt cái con nó ra khỏi mẹ nó, để rồi chúng ta
dâng lên cúng Phật thì còn nghĩa lý gì nữa?
Bởi vì cái
lòng hiếu sinh của con người, từ cây cỏ mà vô tình chúng ta đi giậm trên cỏ,
chúng ta cũng không nỡ nữa. Trừ ra trên cái lối đi của chúng ta, thì chúng ta
phải nhổ sạch để chúng ta đi, để tránh chúng ta đạp những loài côn trùng, phải
không?
(59:35) Còn
bây giờ trên cái thảm cỏ như thế này mà chúng ta giậm trên đó, để cho những cái
lá cỏ nó bị héo, bị úa thì chúng ta nỡ lòng nào? Nó có sự sống chứ. Tới cây cỏ
chúng ta còn phải thương yêu, huống hồ là những con vật. Đó là cái tình của người
tu sĩ đạo Phật, cái tình cảm của người tu sĩ đạo Phật nó sống chuộng cái sự sống
của loài vật, của muôn vật.
Cho nên đối
với Thầy, Thầy nghĩ là ông Phật ngày xưa đã dạy mình với một cái lòng rất là
yêu chuộng cái sự sống của muôn loài. Mà con người không thực hiện, cho nên vì
vậy mà mãi làm khổ cho nhau. Nếu mà chúng ta thực hiện từ cây cỏ mà chúng ta
còn thương yêu thì làm sao con người chúng ta không thương yêu nhau, mà chúng
ta làm khổ cho nhau?
Cho nên Thầy
nói học đạo Phật, đạo đức hay lắm. Đạo đức làm người biết thương yêu nhau. Thầy
tiếc rằng cái sức khỏe của Thầy thì nó không được như tuổi trẻ nữa. Chứ còn nếu
mà như tuổi trẻ thì Thầy tập trung Thầy viết những cái bộ sách đạo đức nó mau lắm.
Bởi vì càng thấy người ta khổ thì mình thấy nó xót xa, mà sức khỏe không cho
phép.
(1:00:37) Và
bây giờ đó còn bao nhiêu công việc để làm, cho nên Thầy cố gắng Thầy làm việc.
Như hồi nãy Thầy đang in cái tập sách thì cô Út nhắc: “Bây giờ tới giờ rồi,
hồi nãy thì thấy chú Vũ, chú ra ngoài đó”. Thầy nói: “Thầy
không quên đâu, thế nào đúng giờ Thầy cũng ra”. Thầy nói cô Út
vậy.
Cho nên Thầy
cố gắng Thầy làm việc không có bỏ thời gian nào đâu. Để rồi hoàn tất cái tập
này rồi hoàn tất cái tập khác, để đến khi mà các bộ sách đạo đức hoàn tất được.
Thì các con sẽ cầm cái bộ sách đạo đức, con thấy cái giá trị của nó ghê gớm.
Thầy nói cái
lòng hiếu sinh của con người. Nghĩa là mình thương cái sự sống của mọi loài vạn
vật ở trên cái quả địa cầu. Cái sự sống, nghĩa là trên cái môi trường sống,
trên cái quả địa cầu này nó đã cho con người một cái cuộc sống rất là đẹp con.
Chúng ta cần phải bảo vệ và giữ gìn cái cuộc sống này.
(1:01:30) Cho
nên cái lòng thương yêu của chúng ta, thương yêu cái sự sống, thương yêu cái
môi trường sống của chúng ta. Những hành tinh khác biết chắc được có như vậy
không, chắc không có có đâu. Thầy nghĩ rằng, người ta nói ở trên cung trăng đất
đá không, không có cây cỏ thì tức là đâu có sự sống. Còn ở hành tinh của mình
quý quá, từ cái cây cỏ, mưa gió nó lên thấy rong rêu nó cũng đẹp, mọi cái gì nó
cũng đẹp. Tại sao chúng ta không nuôi dưỡng cái sự sống thương yêu đó?
Cho nên Thầy
biết đạo đức, Thầy nói về cái lòng thương yêu, Thầy tin rằng sách đạo đức Thầy
ra đời thì người ta ăn chay nhiều, người ta sẽ bỏ cái khác. Thầy nghĩ rằng sẽ
giảm bớt đi cái sự đau khổ của chúng sanh nhiều lắm. Cho nên các con ráng tu,
ráng tu mà được, để mà làm cái nòng cốt của Phật pháp. Nó không những sống
trong cái tình cảm đạo đức, mà nó còn sống trong những cái mầu nhiệm của những
cái pháp tu tập, nó làm chủ được sự sống chết của chúng ta nữa. Nó có chiều
sâu, mà một cái chiều rộng và một cái lòng thương bao la, nó tuyệt vời quá. Mà
thiết nghĩ cái sức của Thầy nó cạn quá, nó không có đủ cái sức khỏe để mà Thầy
làm liên tục, để mà Thầy nói lên hết những cái lòng mà đức Phật đã để lại cái
giáo pháp đó. Bây giờ con hỏi thêm gì nữa không?

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét