502- 6- TÙY THUẬN-BẰNG LÒNG ĐÚNG TINH THẦN PHẬT GIÁO
(28:07) Phật
tử Anh Vũ: Bữa nay con muốn hỏi về những người theo tùy thuận bằng
lòng đó. Bây giờ có những trường hợp, những người sống ở thế gian đó. Mà vợ hoặc
chồng khác tôn giáo, hoặc là khác pháp môn tu tập. Nếu mà mình tùy thuận, mình
tu theo pháp môn của người kia đó. Như trường hợp mình tu pháp môn của mình đó
chưa chắc giải thoát, huống hồ gì mình tu pháp môn của người kia?
Trưởng
lão: Thì cái đó
là ở trong khi mà Thầy dạy tùy thuận đó, tùy thuận nhưng không bị lôi cuốn.
Mình tùy thuận tức là mình không chống lại họ, mình không có có nói họ tu sai,
họ tu gì được kệ họ không biết. Nhưng mà mình không có nói họ cái điều gì hết,
họ muốn tu gì tu. Mình không có nói họ trật, sai, đó là mình tùy thuận họ,
nhưng mình không làm theo họ.
(29:09) Cũng
như bây giờ đó, con tùy thuận với một cái người, một cái người ở ngoài đời, họ
mời con uống rượu. Nhưng mà con biết rượu là hại, vì vậy mà con không muốn để
lôi cuốn trong cái cuộc rượu chè đó.
Cho nên vì vậy
họ mời con đến đó, thì con cũng dự ở trong cái bàn tiệc đó. Họ rót rượu họ mời
con, thì con cũng cầm cái ly rượu của họ, vì cái lòng tốt của họ, con cầm ly rượu.
Nhưng họ bảo con phải uống mới có thâm tình. Thì con mới nói với họ rằng: “con
rất là quý trọng họ, cho nên con từ giờ không có uống rượu. Cho nên vì vậy mà uống
rượu không có được. Cho nên vì vậy cầm cái ly rượu này là tưởng đến cái lòng của
quý vị. Vì vậy mà coi như là tôi đã uống cái ly rượu này rồi”. Đó mình nói
cho người ta thông cảm, hiểu. Tức là mình tùy thuận họ, nhưng mà mình không bị
lôi cuốn.
Đó là cách
thức như vậy, cho nên mình khéo léo lắm trên cái vấn đề mà tu nhẫn nhục, tùy
thuận. Mình thấy mình không uống rượu, mình thấy người uống rượu là mình không
ưa. Mình thấy mình không hút thuốc, mình thấy người hút thuốc là mình thấy phà
khói thuốc nghe nó ngộp, mình cũng không chịu nổi nữa. Nhưng tùy thuận không
nói động họ, ráng chịu đựng chứ không nói. Đó là nhẫn đó, cái đó là cái mình nhẫn,
mình nhẫn mình chịu đựng, mình không nói người ta nặng lời, mình không nói: “Anh
hút thuốc, anh ra kia. Anh hút thuốc anh ngồi đây hút thuốc, bao nhiêu người,
người ta chịu không nổi”. Mình đừng nói vậy. Mình ráng mình chịu đựng
tức là mình nhẫn. Nhẫn nhưng mà mình không để cho mình bị người ta lôi cuốn
mình vào cái ác pháp này. Cho nên mình tùy thuận, mình không bị lôi cuốn đó.
(30:34) Rồi
mình bằng lòng, bằng lòng không có nghĩa là mình ngồi đó để mình hít ba cái thuốc
đó mình bằng lòng, mình lại sai nữa. Mình bằng lòng nghĩa là: bằng lòng mình mà
còn làm cho người khác bằng lòng nữa. Do đó mình tìm cách, mình nói sao cho cái
người này thấy cái chuyện mà họ đang bị nghiện ngập như vậy là một cái tai hại
cho họ.
Nếu mình thấy
cái duyên đủ mình nói, mà không đủ duyên thì thôi không nói. Nó khéo léo lắm. Bởi
vì khi mà dạy đạo đức rồi, cái bộ sách đạo đức Thầy sẽ dạy cái phần nhẫn nhục
và tùy thuận, bằng lòng này nó nằm trong những cái đạo đức như thế nào? Nó mới
rõ ra, chứ còn không bây giờ thì coi như là Thầy có dạy ở trong cuốn Thiền Căn
Bản, nhưng mà nó cũng khó, khéo léo lắm con.
(31:15) Phật
tử Anh Vũ: Chẳng hạn như trường hợp trong gia đình có hai vợ chồng,
mình thí dụ như người chồng thì thích tu Giới, Định, Tuệ; người vợ thì thích tụng
kinh, hay thích làm phước đồ vậy đó. Thì như vậy đó là hễ hai người đó theo một
cái nào, chứ hai người mà theo hai phái khác nhau thì nó khó dữ lắm.
Trưởng
lão: Nó rất
khó, nhưng mà mình phải khéo léo, không phải là ngay từ một phút, một ngày, hay
một tháng mà lôi cuốn người khác vào cái pháp mình được đâu. Mà bắt đầu từ đó
mình làm cái duyên tốt, để cho mình lôi người ta vào. Bắt đầu bây giờ tuy rằng
sống chung trong gia đình phải không? Thì cái người mà gõ mõ tụng kinh, niệm Phật,
cầu cúng. Còn một người thì lo tu Giới, Định, Tuệ, giữ gìn đức hạnh. Thì cái
người mà giữ gìn đức hạnh đó, thì trong đó có những cái đạo đức không làm khổ
mình, khổ người.
Cho nên khi
mà có tai nạn gì đó, thì cái người mà tu về giới đức đó, thì người ta rất bình
tĩnh, người ta rất an ổn; còn người cầu cúng này họ rối ren. Do những cái trường
hợp mà xảy ra như vậy đó, mình mới đem cái này, mới hướng dẫn.
Đó bây giờ
trong cái hoàn cảnh mà tu tập. Bây giờ như gia đình của mình như anh, hay chị,
hay em, hay hoặc là vợ con. “Bây giờ em thấy tu mà hằng ngày em gõ
mõ tụng kinh, nhưng mà tai nạn xảy ra, thì anh thấy dừng để không khổ quá. Khổ
quá, lo quá. Còn riêng anh, thì anh thấy anh tu Giới, Định, Tuệ, giữ gìn cái đạo
đức nhân quả, cho nên anh nhìn thấy được cái nhân quả, tâm anh rất an. Mà tội
cho em tụng kinh, cầu khẩn mà tâm không bình an”. Đó mình nói vậy, cho
gợi ý cho người ta thấy thôi, rồi chừng đó người ta tự bỏ. Chứ mình đừng có bắt
người ta phải theo cái pháp của mình.
Phật tử
Anh Vũ: Nhưng
mà cứ để cho người ta tự do, chứ không có bắt ép theo kiểu mình.
Trưởng
lão: Tự do,
không có bắt ép. Nhưng mà thỉnh thoảng lâu lâu có chuyện gì mà xảy ra đó, thì
mình thấy người ta buồn khổ thì mình mới nhắc. Nhắc khéo để cho người ta dằn
lòng người ta, người ta trở về với cái con đường đúng, sống có đạo đức.
(33:19) Phật
tử Anh Vũ: Chẳng hạn như hai vợ chồng, thí dụ như cả tuần lễ thì mình
đi làm. Chỉ có thứ bảy, chủ nhật thì mới có rảnh rỗi chút xíu, nếu mà phải theo
ý người này, theo ý người kia thì mình mất cái sự tu hành của mình, thì cái
chuyện đó nó thật là khó.
(33:49) Trưởng
lão: Khó lắm. Bởi vì nó, nếu mà nó thuận với nhau đồng một pháp mà tu
thì nó dễ lắm, nó thuận. Còn nó gặp cái nghịch cảnh rồi đó, chồng thì theo tôn
giáo này, mà vợ theo tôn giáo khác là đã khó rồi.
Rồi bây giờ
chồng theo Phật giáo, mà vợ cũng theo Phật giáo. Nhưng mà lại, chồng thì theo Mật
tông, mà vợ thì theo Tịnh độ tông nó cũng khó rồi. Rồi chồng mà theo Thiền
tông, mà vợ thì theo Tịnh độ tông, thì hai cái nó cũng nghịch rồi. Nhưng mà nó
dễ hơn, mà mình tùy thuận được, bởi vì nó nằm chung ở trong một cái tôn giáo.
(34:20) Cho
nên bây giờ tuy vậy chứ rồi cứ để cho tụng kinh, niệm Phật này kia. Nhưng cái
người mà tu Giới, Định, Tuệ là người ta sống bằng cái trí tuệ đạo đức; người ta
luôn luôn sống bằng cái trí tuệ, đạo đức. Người ta nhìn đời bằng cái nhân quả.
Người ta để chờ cái dịp, cái dịp có xảy ra. Bởi vì trong cuộc đời con người,
thì thế nào nó cũng có những cái chuyện xảy ra khổ đau.
Thì lúc bấy
giờ đó hàng ngày mình tu tập, mình rèn luyện cho mình có được cái nội lực. Tức
là cái pháp hướng nó giúp cho mình cái nội lực, trước cái hoàn cảnh khổ mình
bình tĩnh. Còn cái người khác họ không bình tĩnh đâu. Do cái sự bình tĩnh đó,
mình mới nhắc khéo họ, họ mới tỉnh.
Nhờ đó, theo
thời gian nó phải đủ cái thời tiết nhân duyên, nhưng mà cái sự bền chí của
mình. Chứ không lẽ trong gia đình của mình, vợ con mà mình bỏ nó sao? Phải tìm
cách gỡ, nhưng mà không đụng chạm nó, không được chạm cái trí pháp, cái tư tưởng
của người ta trong cái hệ tư tưởng đó. Mình không được nói gì hết. Nhưng mà
mình khéo nhắc, cái ý thức cuộc sống đó, để cho người ta tỉnh mà tu hành.
(35:21) Phật
tử Anh Vũ: Thí dụ như vợ thích đi tụng kinh thì cứ để vợ đi tụng kinh.
Trưởng
lão: Cứ để đi tụng
kinh, đừng có nói gì hết.
Phật tử
Anh Vũ: Đừng có
nhắc, đừng có nói gì hết, đừng có phê phán là phá giới hay gì hết?
Trưởng
lão: Đừng có nhắc.
Muốn làm gì làm, không có nói. Phải khéo léo, còn riêng mình, mình cứ lo mình
tu tập để cho mình giữ gìn đạo đức, mình giải thoát thôi. Tức là mình nói làm
cho người ta buồn khổ là nó thiếu cái đạo đức rồi. Nhớ vậy, cho nên cái đạo đức
của đạo Phật hay lắm: không làm khổ mình, khổ người.
(35:44) Người
ta làm cái điều đó để cho người ta chịu những cái khổ, chừng đó mình chỉ khéo
nhắc thôi: “Thấy em tụng kinh nhiều, hay hoặc này kia. Chứ cái sự tụng
kinh mà làm khổ em không có làm chủ được cái tâm . Mình nhắc vậy đó,
mình không có nói cái gì hết. “Nhắc phải ráng như thế nào để cho tâm mình nó
hết khổ. Còn riêng anh thì anh sống giữ gìn cái đạo đức cho nó trọn vẹn, để con
người tình nghĩa trong gia đình của mình cho nó hoàn chỉnh”.
Thí dụ: chẳng
hạn bây giờ con ham tu, mà vợ con không ham tu, nó chưa biết tu. Mà tình nghĩa
vợ chồng lệch lạc với nhau, lạt lẽo, nó cũng là một cái chướng ngại lắm con, chứ
không phải dễ đâu.
(36:18) Cho
nên hiểu được giới luật của Phật, con cố gắng con giữ gìn giới luật, thì con
không phạm vào giới dâm chứ gì? Thì trái lại vợ con lại nghi ngờ chuyện khác.
Nó làm lại động, khổ trong nhà. Cho nên tuần tự mà tập luyện dần, dần, dần, dần.
Cái lúc đó thì mình đừng có muốn mau, cái nhân quả mình đã tạo ra rồi bây giờ
phải trả. Mà trả như thế nào để chuyển cái nhân quả đó, nó trở thành một cuộc
giải thoát chung cho một cái tập thể này, cái tập thể, cái cộng nghiệp của nhân
quả, chứ không phải riêng mình được đâu.
Cho nên thí
dụ bây giờ con thí dụ như con muốn tu, con bỏ gia đình con đi tu là đến đây Thầy
không chấp nhận con. Tại sao? Con đi tu mà con làm khổ vợ con? Chừng nào vợ con
hiểu biết được ở đây, thì con đường giải thoát, giải thoát chung cho mọi người.
Thì lúc bấy giờ mọi người đều ý thức được trong cái tập thể nhân quả này đó, họ
ý thức được, họ trợ giúp cho mình nó an ổn. Người nào họ tự cắt ly được cái
tình cảm, cái dục vọng nhỏ mọn đó để đi sâu vào con đường giải thoát, thì chừng
đó mình mới đi. Khó lắm con, nó nghịch là khó. Cho nên khéo lắm.
(37:40) Phật
tử Anh Vũ: Cũng trong đề mục về nhẫn nhục, tùy thuận, bằng lòng đó.
Con thấy như có hai người trở lên. Thí dụ như sống trong gia đình có vợ chồng,
hoặc là một cái tập thể một Tu viện, hay là một cái cộng đồng nào vậy đó. Thì vậy
đó ai cũng có khuynh hướng làm theo ý mình, cũng như là độc tài vậy đó. Nhưng
mà nó là thâm tâm của họ, thí dụ như con đi, con là người độc tài. Nhưng mà
trong thâm tâm con, thì con lại cảm thấy là con là người rất là nhẫn nhục, tùy
thuận, bằng lòng. Đó là cái kẹt của con, nó là cái si mê. Thì làm sao để mình
biết được mình kẹt như vậy, để mình phá cái si mê đó?
(38:25) Trưởng
lão: Bởi vì mình nhìn xét đó, khi mà nó bị kẹt đó, thì nó tức là nó có
mang cái bản chất khổ trong đó. Thì khi mình nhận ra được cái khổ thì tức là
si. Mình thấy có cái gì mà nó làm cho mình thấy khó chịu, khổ sở đó. Thì mình
biết đây là ác pháp rồi. Tức là mình phải tư duy tìm ra, thì rốt cuộc mình tìm
ra được cái chỗ đó, tìm ra được nó thì mình xả nó à.
(38:49) Bởi
vì đạo Phật dạy rất dễ lắm, khi mà nó có chướng ngại pháp, dù là bất kỳ hễ cái
ác pháp mà xâm chiếm vào mình thì thế nào cũng có cái khổ trong đó, dù ít, dù
nhiều cũng có.
Mà hễ có phải
thấy nó có cái gì mà nó không có thanh thản, an lạc, vô sự đó. Thì ngay đó là
biết là ác pháp có rồi. Mà ác pháp có rồi, thì cái tư tưởng mình có chấp dính
cái chỗ nào mà nó có cái buồn khổ đó, thì ngay đó là mình phải biết nó là ác
pháp thì phải cố gắng tẩy trừ nó mới được.
Phật tử
Anh Vũ: Chắc chắn
là người thế gian thì luôn luôn là có khổ, biết Phật pháp nhưng mà họ không biết
lý do nào? Họ có thể nói là do họ tu chưa đủ, chứ họ không biết là họ độc tài,
thái quá.
Trưởng
lão: Chính cái
độc tài thái quá là cái khổ đó con.
Phật tử
Anh Vũ: Nhưng
mà con không biết như vậy, thì làm sao mà con giải cái kẹt của mình được?
(39:33) Trưởng
lão: Đó, cho nên khi mà con như vậy đó. Con mới đến con trình với một
vị, rồi người ta dạy cho mình cách thức tu. Rồi mình tập tỉnh thức, rồi mình mới
quan sát, mình tập hàng ngày, có từng cái gì ở trong tâm của mình nó phóng ra,
rồi mình tư duy, mình suy nghĩ nó để mình triển khai cái trí tuệ. Thì từng (chừng)
đó mình mới xả ly, mình mới có đủ cái trí tuệ mình xả. Chứ còn mới đầu thì mình
mờ mịt, mình vô minh lắm, mình si lắm.
Cho nên thí
dụ như bây giờ con về đây con tập, tức là con triển khai cái trí tuệ, con khai
mở cái tri kiến giải thoát là cái trí tuệ con đó. Hàng ngày, con có những sự
quán xét, cho nên mình tu mà mình cứ ức chế cái tâm không có cho nó triển khai
cái trí tuệ thì nó lại mờ mịt đi, nó lại suy luôn.
Còn bây giờ
hàng ngày mình triển khai, mình chờ cho nó có cái dịp, nếu mà nó tỉnh thức mà
nó không có dịp thôi. Cho nên vì vậy mình kéo dài cái sức tỉnh thức thì nó sẽ
phóng ra, thế nào cái trí tuệ, tri kiến của mình nó sẽ phóng ra để nó quán chiếu
một cái điều gì nó còn ấm ức trong này nè. Con có cái gì khổ trong này nó chưa
nói ra đâu, nhưng mà con tỉnh thức thời gian nó phóng ra để nó giải quyết, nó
tìm hiểu cái nỗi khổ đó. Tự con hiểu hà.
(40:25) Cho
nên trong cái thời gian mà vợ con về đây tu đó, nó trình bày là tự nó có sức tỉnh
thức nó. Cho nên tự nó phóng ra những cái tri kiến để nó giải quyết được cái nỗi
khổ của nó, rồi nó nhìn những cái nỗi khổ của người khác nó giải quyết được tâm
nó con. Đó chính cái chỗ đó là chỗ tri kiến giải thoát của Phật đó.
Mình phải
triển khai nó chứ mình không triển khai không được. Nhưng mà mình phải có cái
thời gian mình tỉnh thức, rồi từ trong cái tỉnh thức nó phóng ra. Nó phóng ra
nó hiểu con, nó hiểu nó giải quyết cho nó, nó làm cho nó, nó không có khổ nữa,
nó thanh thản. Nó biết mình thuở giờ mình chưa có nghĩ mình độc tài đâu, mình
chỉ thấy mình làm cái chuyện đúng thôi, chứ mình chưa có nghĩ độc tài. Nhưng mà
sau cái thời gian mình sáng suốt mình thấy chính mình là độc tài dữ tợn. Con hiểu
không?
Chính mình
nhận ra mình được độc tài mình mới thấy được cái đó là cái nỗi khổ, không những
làm khổ mình mà làm khổ người khác. Thì trong cái tu riết rồi mấy con sẽ nhìn
thấy được mình, mà mình nhìn thấy được mình thì mình mới sửa mình được, chứ
mình chưa biết mình thì mình không có sửa gì nó được.
(41:35) Cái
tu tập là vốn, thí dụ như tại sao Thầy nói mình sống độc cư, mình sống độc cư tức
là mình sống cho mình. Vì vậy mà mình mới nhìn lại nó, mình mới quan sát lại
mình đó, mình mới sống, mình mới thấy được cái tâm của mình từng chút, từng
chút ở trong đó. Do đó mình mới biết nó độc tài, không độc tài, nó như thế nào?
Biết hết tất cả mọi mặt hết. Cuối cùng thì mình đã thông suốt được nó rồi, thì
không có các ác pháp nào mà đánh vào trong tâm nó được hết, nó đẩy lui hết.
Phật tử
Anh Vũ: Con biết
con là người độc tài, mà vợ con là một người rất là nhẫn nhục, tùy thuận, bằng
lòng rất giỏi, thì lại càng che giấu cái độc tài của con nữa, con hoàn toàn
không hay biết.
Trưởng
lão: Đúng vậy.
Con không hay biết đó.
Phật tử
Anh Vũ: Như vậy
là nhẫn nhục, tùy thuận, bằng lòng của vợ con trở thành ác pháp rồi?
Trưởng
lão: Cũng trở
thành ác pháp đó. Bởi vì, cho nên nhẫn nhục, tùy thuận, bằng lòng mà không bị
lôi cuốn. Tức là luôn luôn lúc nào mình cũng cảnh giác tìm kẽ hở của cái đối tượng,
để mà khai mở cho họ ra chứ không có để mà kêu là chịu đựng đó.
(42:35) Cái
mà nhẫn nhục, tùy thuận, bằng lòng mà con nói, mà những người, người ta làm cho
cái người khác mà càng ngày càng độc tài hơn nữa đó, thì cái đó là chịu đựng
thôi, thì cái đó là sai rồi, không phải đâu. Phật pháp nó nhẫn nhục, tùy thuận
nó khôn khéo nó, nó bằng trí tuệ, nó luôn luôn lúc nào nó cũng nhìn cái đối tượng
của nó, để mà nó giúp cho đối tượng nó ra khỏi cái đó. Nó biết rất rõ cái người
đó đang ở chỗ nào. Bởi vì nhẫn nhục, tùy thuận chứ nó biết cái người khác.
Phật tử
Anh Vũ: Rồi thí
dụ như vợ con mà nhẫn nhục, tùy thuận, bằng lòng như thế này, tức là ức chế rất
là đau khổ. Nhưng mà con cứ tưởng là đau khổ của vợ con là những nguyên nhân
khác thì sao?
Trưởng
lão: Cái đó là
càng vô minh hơn nữa, mình tưởng là cái khác. Nhưng mà chính cái mà mình độc
tài làm cho nó đau khổ đó, thì chính cái đó mà mình không thấy. Nhưng mà nó là
chịu đựng, cho nên trong cái chịu đựng của nó thì nó lại đã đau khổ.
(43:21) Còn
cái này khi mà nó học được pháp nhẫn nhục, tùy thuận, bằng lòng rồi, thì nó đã
biết xả được tâm nó. Cho nên nó hoàn toàn nó không có bị ảnh hưởng của sự độc
tài của con, nhưng mà luôn luôn lúc nào nó cũng… Bởi vì con là người thân của
nó, là chồng nó rồi, cho nên luôn luôn lúc nào nó cũng tìm cách để mà nó gỡ cái
khổ đau cho con. Bởi vì con là người độc tài con là khổ rồi.
Cho nên vì vậy
mà nói cái cộng đồng của một cái tập thể với nhau, luôn luôn lúc nào người ta
cũng tìm cách người ta gỡ cho nhau, chứ không phải bỏ. Còn nhiều người, người
ta chịu đựng, chịu đựng rồi, chịu đựng hết nổi người ta bỏ, rồi làm gì đó làm.
Thành ra nhà cửa tan hoang hết, con cái tới chừng đó người ta không kể nữa.
Cho nên có
trường hợp đó người ta mới bỏ vô chùa người ta tu, người ta cũng vì tránh né,
trốn cái đời khổ mà không có cách thức giải quyết. Trong đạo Phật sáng suốt lắm,
khi mà các con giải quyết không được, các con đến hỏi một vị thầy, một vị sư
người ta sống được những cái đức hạnh, giới luật người ta có đủ trí tuệ hơn
mình, người ta gợi ý người ta giúp cho mình. Nhiều khi người ta viết một bức
thơ, người ta gửi đến cho cái người chồng hay là người vợ.
(44:24) Khi
đó thí dụ như con vừa con đến đây tu, mà thấy vợ mình đang ở trong cái hoàn cảnh
như vậy, cái tư tưởng như vậy, cái kiến chấp như vậy, mà mình thì không có khả
năng mình nói ra có chuyện, không được. Thì bắt đầu đó, thì nhờ thầy viết một bức
thơ, nó làm cho cởi mở cả gia đình của mình ra hết, nó mở cái gút ra. Nhờ người
khác người ta gỡ dùm cho.
Mà một cái vị
thầy đó ít ra nó cũng phải có cái uy tín, chứ còn không có uy tín? Có cái uy
tín như thế nào? Người ta đã nhận thấy cái vị thầy đó: thứ nhất là đời sống đức
hạnh. Cái thứ hai là đời sống người ta có thần thông, người ta nhập được các Định.
Cho nên cái tiếng nói, cái lời nói của người ta có giá trị, mới giúp cho người
khác phải tin thôi. Còn nếu mà vị thầy đó sàm quá thì thôi, cũng như không có rộng
lượng, thôi mắc công.
(45:09) Phật
tử Anh Vũ: Con nhớ lại hôm trước Thầy có nói là: khi mà có chuyện gì xảy
ra đó. Thí dụ như người ta làm cái gì cáu gắt thì mình nói người ta, mình la
người ta đó thì nó là ác pháp. Nhưng mà mình biết chắc chắn sau này đó là thiện
pháp, thì như vậy cũng không nên nói, có phải như vậy không thưa Thầy?
(45:34) Trưởng
lão: Phải con, nghĩa là mình biết rằng bây giờ mình nói sau này thì
cái quả quá khứ, quá khứ nó sẽ tốt đi, nhưng mà nó vẫn là hiện tại nó vẫn sống.
Cho nên trong cái hiện tại và quá khứ, trong ba cái thời quá khứ, hiện tại và vị
lai. Luôn luôn lúc nào chúng ta cũng giữ cho được thanh thản, an lạc, vô sự,
mình và người. Chứ không thể nào trong hiện tại mà xấu, mà tương lai tốt thì
không được, nó phải tốt luôn hết.
Cái đó là
cái khó đó, còn cái mà hiện tại này xấu. Vì vậy mà cái tương lai tốt đó, thì biết
đâu chừng cái hiện tại mình nghĩ cho tương lai nó tốt. Bây giờ mình mới la rầy,
mắng. Nhưng mà sự thật ra biết chắc gì tương lai tốt được không? Bởi vì cái luật
nhân quả nó chi phối mà, không chắc đâu?
(46:21) Cho
nên vì vậy cái mình suy tư tốt đó, cho nên người ta thường lấy cái đúng sai, phải
trái mà người ta cân lượng ở trong cái cuộc đời của mình để mà phân xử đó, thì
như vậy chúng ta đưa nhau vào cái chỗ khổ. Mà chúng ta căn cứ vào cái nhân quả
hiện tại: Thiện thì tương lai sẽ thiện. Mà hiện tại mà thiện mà tương lai tốt,
coi chừng nó sẽ lạc.
Bởi vì thí dụ
như một ông thầy đánh một chú học trò, chú học trò mới siêng năng học, sau này
chú mới học có thi đỗ, chú mới làm được nên lợi ích cho chú, cho xã hội, phải
không? Nhưng mà trong hiện tại đánh thì ông thầy: thứ nhất ông thầy phải tức giận,
chứ không tức giận thì không đánh học trò được, đó là cái khổ thứ nhất của ông;
cái khổ thứ hai trong hiện tại là đứa học trò bị đánh, sau này cái nhân quả đó
thì không thể nào mà trốn chạy được, vì ông thầy này sau này cũng sẽ bị đánh,
đánh trong cái lợi ích, chứ không phải không lợi ích. Bị người ta đánh lại đau.
Nhìn nhân quả thì luật đó nó công bằng mà. Nó cũng có lợi ích về sau thôi, chứ
bây giờ thì ông phải chịu thôi.
(47:33) Thì
như vậy thay vì ông thầy thương người học trò không nỡ đánh nó đau. Cho nên tìm
cách khuyên lơn nó hơn, nói nhỏ nhẹ hơn; dẫn dắt nó để nó cố gắng nó tu hành; dẫn
dắt cho nó thấy tiền bạc của cha mẹ nó làm ra, bây giờ nó còn nhỏ đi học, bao
nhiêu mồ hôi nước mắt. Mình gây cho nó một cái sự hiểu biết, nó sẽ cố gắng, mà
nó cố gắng với một cái tình thương của nó đối với vị thầy. Còn mình đánh đập
nó, hồi đó ông thầy ông đánh nó lỗ đầu, chảy máu tùm lum, tà la, sau này nó còn
oán hận ông nữa chứ. Con hiểu không?
Cho nên do
đó, Thầy nói, ông Phật nói: “Hiện tại thôi, mình chỉ sống hiện tại thiện
pháp thì tương lai cũng tốt, mà quá khứ cũng tốt luôn”, nó chuyển được
cái quá khứ nữa. Cho nên trong hiện tại là làm sao sống trong thiện pháp. Cho
nên luôn luôn ngăn ác, diệt ác, không có để cho hiện tại có cái khổ trong này. Thì
đó là cái chính của đạo Phật dạy mình tu đó. Khó lắm đó .
Phật tử
Anh Vũ: Vậy chỉ
nói nhỏ nhẹ thôi.
Trưởng
lão: Nhỏ nhẹ
thôi.
Phật tử
Anh Vũ: Không
có làm gì đến nỗi là mình phải giận lên, làm cho người khác sẽ bị tổn thương.
Trưởng
lão: Đó, đó là
chính đó.
Phật tử
Anh Vũ: Làm cho
người khác sẽ bị tổn thương.
Trưởng
lão: Cái đó tập
luyện cũng dữ lắm à con. Nói thì dễ chứ mà sống mà cho đúng thì cũng khó lắm,
phải rèn luyện mình dữ lắm, phải tu tập dữ lắm, phải thường nhắc “Tâm mình
như cục đất” đó. Cho nên đụng chuyện nó như cục đất, nó mới không có chuyện
đó.
(49:00) Phật
tử Anh Vũ: Trong lúc mà mình nhẫn nhục, tùy thuận, bằng lòng đó. Thì
có những trường hợp là mình phải nghe, hay là mình phải nói, hoặc là mình phải
làm những chuyện mà mình không thích. Thì mình vẫn tiếp tục làm, rồi mình phải
hướng tâm hay sao hả Thầy?
Trưởng
lão: Mình coi
như là, tuy là cái chuyện đó không thích, thì mình hướng tâm, cho cái tâm mình
trước tiên là mình phải cứu mình trước, là mình được an ổn. Bây giờ cái chuyện
nó xảy ra, mình không thích rồi đó, thì hướng tâm cho mình an ổn trước cái chướng
ngại pháp đó, tâm mình vẫn bất động. Nó không có vì cái chuyện đó nó mà tâm
mình nó động.
(49:34) Sau
thời gian thí dụ như 1 phút, 2 phút, cho đến 1 giờ, 2 giờ. Mình thấy tâm mình
nó ổn định, nó không bị rối loạn trước cái pháp đó. Thì bắt đầu bây giờ đó mình
mới quán chiếu cái pháp đó để giải quyết như thế nào? Để làm cho cái sự này nó
phải an ổn trở lại, nó không khổ đau nữa.
Thì khi nào
mà cái tâm mình bình tĩnh rồi, thì mình mới giải quyết được cái chuyện này. Còn
cái tâm mình nó chưa bình tĩnh đó, thì mình giải quyết nó sẽ càng chồng thêm
cái ác pháp vô, nó sẽ đau khổ thêm.
Cho nên khi
nào mình thấy cái tâm mình nó vui vẻ rồi đó, bắt đầu giải quyết. Còn nó chưa
vui thì nó đừng có giải quyết, giải quyết nguy hiểm. Thì đó con đang giận mà
con giải quyết là nguy hiểm, chừng nào mà con thật sự con thấy hết giận rồi.
Thì lúc bây giờ đó con mới nói vợ con, rồi nói nó nghiêm chỉnh lắm đó. Còn hồi
đó mà con tức giận rồi, mà con giải quyết thì con la hét không hà. Con hiểu chỗ
đó.
(50:25) Cho
nên vì vậy khi nào mình xét cái tâm mình nó bình tĩnh, nó không thấy giận hờn.
Nó có nhiều cái dối trong đó nữa con, khi đó nó nói nó không có giận đâu, nó
đưa ra nó nói để cho nó thỏa mãn cái cơn giận của nó chứ chưa hẳn nó phải hết
giận đâu. Nó hết giận là nó vui vẻ, nó có cái sự biết thương yêu những người
xung quanh, là cái tâm từ nó thể hiện ra nó biết thương đó. Thì lúc bây giờ nó
mới thật sự, chứ còn không nó chỉ thỏa mãn cơn giận của nó, là nó bắt đầu nó
nói ra tùm lum đủ thứ hết. Nó nói như là nó thiện, nó mà thiện nó nói người ta.
Cho nên mình
khéo léo lắm, khi mà có cái sự kiện gì là cái người phải trầm tĩnh. Cho nên Thầy
nói, Thầy dạy các con sống độc cư là huấn luyện cho con sống đời sống trầm
tĩnh. Mà nếu mà mình sống được trầm tĩnh rồi thì chuyện xảy ra khoan nói, để
quan sát. Để quan sát: thứ nhất là quan sát nội tâm của mình, bởi vì cái chướng
ngại pháp đó tâm mình có động không? Mình phải tư duy suy nghĩ, và nếu mình thấy
nó hơi động thì “Tâm như cục đất không có được động”.
Tới chừng mà
mình thấy tâm mình thật sự nó hoàn toàn nó không bị cái đối tượng đó. Chứ nó
không nói ra chứ nó bực dọc ở trong người nó dữ lắm. Cho nên trong cái sự tu tập
của Phật, nhẫn nhục là đệ nhất đó. Mình nhẫn nhục ngay cái đối tượng đó là một
vấn đề rất khó. Cho nên đức Phật nói: “Nhẫn một việc nhẫn khó nhẫn, làm một
việc làm khó làm”.
(51:52) Mình
nói thì dễ nhưng mà trước cái ác pháp đó mình mới thấy rằng nhẫn không phải
chuyện dễ đâu. Nếu một người mà không từng sống đạo đức, không từng khắc phục
cái tâm tham muốn của mình, thì mình nhẫn không nổi.
Còn mình từng
khắc phục những cái tâm tham muốn của mình, như bây giờ muốn ăn, mình khắc phục
không cho nó ăn. Nó muốn cái gì mình khắc phục. Thí dụ nó muốn uống rượu, hút
thuốc, mình khắc phục không cho nó uống rượu, hút thuốc. Mình làm chủ được như
vậy, đến khi nhẫn mình nhẫn mới nổi.
(52:18) Không,
Thầy nói từ cái nhỏ này con phải tập luyện cho đến khi mà con nhẫn được cái cơn
sân. Nó không dễ đâu. Cho nên khi mà nhẫn được thì con mới tùy thuận được. Rồi
bắt đầu bây giờ nó mới an ổn trong tâm con rồi đối với nội tâm, thân tâm con nó
an ổn rồi thì con mới nhẫn cho người khác.
Chứ bây giờ
con nhẫn cho con, chứ con chưa nhẫn ai được hết đó. Rồi sau đó con mới nhẫn cho
người khác. Nhẫn cho người khác tức là con tìm cách con giảng, con hướng dẫn
cho người ta biết cách nhẫn, chứ người ta đang khổ đau. Mặc dù người ta bây giờ,
người ta buồn khổ trong lòng, người ta không nói ra. Nhưng mà cái đó là người
ta chịu đựng chứ người ta chưa phải nhẫn nhục đâu. Nhẫn nhục thì người ta phải
bằng lòng, người ta phải xả tâm chứ. Còn mình nhẫn mà không xả tức là mình chịu
đựng, chịu đựng tức là nén cái tâm chịu khổ luôn đó, chứ không ích lợi gì.
Phật tử
Anh Vũ: Bây
giờ thí dụ như con đưa ra một thí dụ điển hình đi: thí dụ như người vợ thì
thích bông kiểng, còn người chồng thì thích tu hành.
Trưởng
lão: Thích chơi
hoa kiểng đó?
Phật tử
Anh Vũ: Dạ, rồi
thí dụ như người chồng mới vừa tác ý nói là: “Khi thấy sắc thì không
dính mắc, không tốt không đẹp gì hết”. Đó thì tới chừng gặp người vợ
thì vợ hỏi chứ: “Bông này đẹp không?” thì người chồng bởi vì
làm vui lòng người vợ thì phải nói đẹp. Thì nó sẽ tiến tới giai đoạn nữa là người
vợ nói: “bây giờ vậy thì đề nghị đi mua một chậu bông”, đó thì người
chồng phải bỏ cái ba cái chuyện đó để đi mua một chậu bông. Đi mua chậu bông về
đó rồi còn phải trồng xuống; rồi phải tưới. Rồi vài hôm nữa đó phải mua thêm
vài chậu bông nữa. Cuối cùng thì người chồng từ một người tu hành trở thành một
người chuyên chơi hoa kiểng. Thì như vậy đó người chồng phải làm sao?
(54:15) Trưởng
lão: Như vậy là khi mà hỏi, “Cái bông này đẹp không?” thì
con nói: “Đối với cái người thích chơi thì đẹp, còn đối với anh thì nó bình
thường, không đẹp, cũng không gì hết. Tại vì đối với anh nhìn nó hoàn toàn với
mọi vật bữa nay thì nó đẹp, ngày mai nó tàn lụi, thì nó cũng là cái khổ đau của
nó thôi”. Cho nên mình cũng giải thích cho người ta hiểu.
Nhưng mà vì
vậy đó, thì bây giờ: “Em thích đẹp, cái bông đẹp thì em cứ tự sắm, đối với
anh thì anh thấy cái này toàn là sự vô thường. Hôm nay đẹp, ngày mai nó không
còn nữa. Nó làm cho chúng ta vui bữa nay, mà ngày mai chúng ta thấy vô thường.
Nhìn cái bông mà mình nhìn lại đời mình, ngày nào anh với em còn trẻ thì đẹp,
bây giờ lớn tuổi rồi coi nó cũng cằn cỗi, cũng sắp tàn úa rồi. Nếu mà chúng ta
không chuẩn bị lo thì một ngày nào đó cũng xuôi tay xuống lòng đất, không giải
thoát được”. Đó thì mình nhân cái chỗ này, mà mình nói đến để cho người ta
gợi được người ta hiểu, chừng đó là hay quá.
(55:15) Phật
tử Anh Vũ: Nếu mà nói tới đó thì vợ nổi sân, hoặc là người vợ có tu tập
thì họ im lặng.
Trưởng
lão: Họ vẫn im
lặng.
Phật tử
Anh Vũ: Họ
không thích nhưng họ không biểu lộ nổi sân thì như vậy đó thì?
Trưởng
lão: Thì trong
khi đó mình phải lượng, cái người vợ thường thường hay thích hoa kiểng. Thì
trong khi mà hỏi mình đẹp hay không thì mình sẽ nói ngã hai: “Đúng là cái
này em thích thì đẹp lắm. Nhưng mà anh thì cũng thấy đẹp, nhưng mà cái đẹp nó
vô thường quá”. Nói vậy thôi đừng nói nhiều nữa.
Đó, đó là
cũng đủ rồi, thì do đó mình cứ mỗi lần mình khẽ lần một chút thôi chứ đừng khẽ
nhiều quá. Khẽ nhiều quá có động chạm, cứ một lần mình khẽ chút thôi. Do đó thì
khi mà nói vậy thì nó cũng biết mình không thích rồi. Thì do đó nó thích thì nó
đi sắm, nó làm, chứ không ấy nó lôi mình đi sắm cho nó.
Hễ mình
nói: “Cái bông này đẹp quá, thôi mai anh đi mua một cái chậu nữa, em
thấy ngoài kia chỗ bán nó có cái loại bông đẹp hơn cái
này nữa”. Mà nếu mình nói bây giờ mình nói chống lại thì không được,
thành ra thôi cũng tùy thuận mình đi làm theo. Cuối cùng mình cũng trở thành
người chơi hoa kiểng luôn, thì nó lại trái với cái đường tu rồi, nó trật rồi.
(56:33) Cho
nên vì vậy đó mình phải chủ động. Thầy nói tùy thuận nhưng mà không bị lôi cuốn
là khó, cái khéo léo của mình làm sao mà đừng có để người ta lôi cuốn
mình vào ác pháp.
Con cứ nghĩ
đi, một cái chậu bông như thế này, người ta đem một cái cây bông như vậy mà người
ta trồng trong cái chậu, người ta nhốt nó ở trong thì nó còn đẹp cái gì nữa, nó
không còn đẹp nữa, thấy không? Con thấy không?
Cũng như con
chim mình để nó bay ngoài trời thấy nó còn đẹp, chứ mình nhốt trong lồng đó,
ngày nào mình đứng săm soi mình thấy con chim đẹp chứ đâu có đẹp, nó nhốt trong
lồng.
Thử hỏi mình
bây giờ có một cái cô phụ nữ nào đó đẹp, mình đem mình nhốt ở trong một cái nhà
nào đó, mặc dù cái nhà đó bằng vàng đi thử hỏi cô còn đẹp nữa không? Thành ra
mình phải xét thấy được những cái điều này. Vì vậy mình thấy từ cái cây bông, từ
cái cây mà người ta uốn, người ta bắt buộc cái cây nó phải uốn theo cái kiểu
người ta muốn, để rồi người ta làm cho nó đẹp, mình thấy nó khổ quá.
(57:25) Cỡ
như mình tay chân vầy, người ta uốn quynh qua quynh lại rồi mình chịu được nổi
không? Người khác đó thì mình đứng xuôi vầy họ nói không đẹp đâu, đứng phải co
tay, co chân lên vầy nó mới đẹp. Thì lúc bây giờ mà họ bắt mình họ lấy kẽm họ
quấn mình để co lên như vầy, thì thử hỏi mình còn cái chỗ nào đâu?
Thì Thầy
nghĩ, khi mà Thầy đến những cái chậu hoa, chậu kiểng mọi người thì trầm trồ
khen đẹp, thì Thầy thấy vật nó đau khổ. Bởi vậy Thầy nói ở đây, cô Út cô hay
thích chơi kiểng lắm, cũng mua kiểng. Thầy nói có dịp nào, bởi vì Thầy cũng
không dám động cái tâm đó. Thầy nói khi nào đó Thầy cũng nói nhẹ nhẹ thôi, Thầy
nói khi nào Thầy có dịp Thầy giải phóng ba cây kiểng này nó tự do chứ. Mà lâu
lâu vậy Thầy cũng làm một chậu, hai chậu Thầy đem xuống, chứ Thầy không dám làm
tới, làm tới nó động.
(58:18) Đó,
cho nên Thầy nói thật sự ra, nói mấy cái chậu này, Thầy đem mấy cây cau xuống
nó mới lớn lên nè. Chứ nó ở trong cái chậu làm sao nó lớn được, tội lắm?
Rồi Thầy làm
như vậy rồi. Con biết không? Thỉnh thoảng Thầy mới nhắc: “Mấy cây cau này nó
được phước, Thầy giải phóng cho nó, nó khỏi tù tội nó, con sẽ thấy mấy cây cau
này phải lớn hơn mấy cái cây cau kia. Nó cũng một lượt nhau mà giờ nó ở trong
chậu, nó đâu có lớn được đâu. Thành ra cuộc đời nó chai lụi rồi, khổ
quá ”. Mình chỉ nói vậy thôi để cho người ta lười lươi. Vậy mà bây giờ
có thể mà Thầy đem nhiều chậu Thầy trồng chứ cô Út cô bằng lòng.
Những cái chậu
hoa, chậu kiểng này là số nữ mà về đây họ thích lắm. Cho nên trong cái cuốn nào
đó, có cô mà thích chơi kiểng, hoa đó hỏi Thầy đó, mà Thầy không nói. Thầy giải
thích không nghe đâu.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét