499- 3- NHẮM MỞ MẮT ĐÚNG PHƯƠNG PHÁP
(18:17) Phật
tử Anh Vũ: Thầy câu hỏi khác nữa là: khi định tâm còn yếu đó thì mình
có thể tạm thời nhắm mắt một thời gian ngắn, hoặc thời gian dài trong lúc đi
kinh hành hoặc là ngồi thiền được hay không?
Trưởng
lão: Được.
Nghĩa là lúc bây giờ mình không có bị hôn trầm, mình không có buồn ngủ đó. Thì
mình nhắm mắt được. Mình nhắm mắt nó dễ gom.
Phật tử
Anh Vũ: Chứ
không phải là luôn luôn phải mở mắt?
Trưởng
lão: Không phải
đòi hỏi luôn luôn phải mở mắt. Mình nhắm mắt trong khi đó mình tu mình nhắm mắt.
Khi nào mà bị hôn trầm, buồn ngủ thì phải mở mắt ra chứ không có nhắm mắt nữa.
Rồi khi nào mà nó có những cái trạng thái của tưởng thì mở mắt ra. Trạng thái
tưởng chẳng hạn bây giờ mình đương (đang) nhắm mắt vậy, cái mình nghe có ai nói
gì trong tai, mà tiếng kêu vo vo, hay hoặc tiếng chuông, hay tiếng mõ gì trong
tai thì mở mắt ra. Mở mắt ra để xả nó chứ không nhắm mắt, nó kêu nó thành ra
Thinh Tưởng.
Hay hoặc là
mình nhắm mắt lại vầy, bỗng dưng mình thấy có cái hình quỷ, hay hoặc là hình Phật
cứ hiện ra trước mặt, hay hình hoa sen, hay hoặc là cảnh giới tiên đồ đó. Nó hiện
ra những cảnh giới thì mở mắt ra, chứ không được nhắm mắt nữa. Bởi vì đó là cái
trạng thái tâm mình nó thanh tịnh rồi, cái ý thức nó ngưng, nó không hoạt động
thì cái tưởng thức nó hoạt động. Nó tạo ra những cái Sắc Tưởng rồi. Do đó mình
mở mắt để cái ý thức nó làm việc thì nó sẽ phá tan cái kia đi.
Phật tử
Anh Vũ: Vậy thì
mục đích chính đó là làm sao cho tỉnh thức được cho mạnh nhất, chứ không phải
là nhắm mắt hay mở mắt.
(19:35) Trưởng
lão: Không phải nhắm mắt, mở mắt. Mà mình tùy theo cái trường hợp của
mình, cái đặc tướng của mình, mình nhắm mắt, mở mắt. Chứ không phải là bắt buộc.
Đó, nhưng mà sau khi mà mình đi tới một cái giai đoạn sâu hơn, thì coi như là
mình không nhắm mắt, mà cũng không mở mắt. Cứ nhìn thôi, nó cứ vầy là tâm mình
nó tập trung nó gom trong cái sức tỉnh của nó rồi.
Thành ra nó
chỉ có, mình không mở nhưng mà lại mở. Nghĩa là mình nhắm mắt thì bao giờ nó
cũng có những cái sắc tưởng nó đó. Nó có những ánh sáng, hào quang nó hiện ra
liền. Cho nên mình không có nhắm mắt, mà mình ngó xuống vầy là con mắt mình nó
mở một phần ba. Bởi vì mình ngó xuống là nó mở một phần ba, hễ mình ngó lên vầy
nó loạn. Nó loạn là vì ý thức nó đó, hoạt động quá mạnh. Mình ngó xuống đi ý thức
nó hoạt động ít lại.
(20:19) Con
lưu ý rằng khi mình ngó xuống vầy thì cái ý thức bắt đầu nó hoạt động ít lại,
nó dễ gom tâm. Còn hễ mình ngó lên, loạn, cái tâm nó chạy theo các pháp. Mình
ngó lên vầy nó chạy theo mây, theo gió, theo cây lá tùm lum, nó chạy ra ngoài,
nó loạn nó. Còn mình ngó xuống vầy bắt đầu nó không chạy, nó gom lại, đây là
phòng hộ, cách thức phòng hộ nó, nó gom lại.
Rồi bắt đầu
cái tai nó lắng nghe vô thì cái phòng hộ lỗ tai nữa. Tức là luôn luôn lúc nào
nó cũng giữ gìn mắt, tai, mũi, miệng phòng hộ nó, nó gom lại. Chứ mình không có
thì mình ngồi đây chứ nó nghe, nó chạy ra nó nghe ở ngoài. Nó theo mắt nó thấy
cảnh vật ở ngoài. Nhất là cái tai với cái mắt mình thì, mình ngồi một chỗ chứ
nó phóng, nó chạy tứ tung lên hết. Thành ra khi mình tu thì mình thường thường
mình phòng hộ mắt, tai của mình lại.
(21:09) Phật
tử Anh Vũ: Tu tập đó thì con thấy có những lúc nghỉ ngơi đó, thì ngồi
nghỉ hay nằm nghỉ được không Thầy?
Trưởng
lão: Được. Nằm
nghỉ cũng được, ngồi nghỉ cũng được.
Phật tử
Anh Vũ: Miễn là
lúc nằm mà tỉnh thức đừng có buồn ngủ.
Trưởng
lão: Đừng có buồn
ngủ, đừng để cho nó ngủ con.
Phật tử
Anh Vũ: Nếu mà
nằm mà buồn ngủ thì phải ngồi dậy?
Trưởng
lão: Phải ngồi
dậy. Mình khéo léo mà thiện xảo, linh động lắm. Hễ mình thấy mà nằm xuống mà nó
có vẻ nó muốn ngủ thì không được. Phải ngồi dậy, ngồi chứ không có được nằm. Mà
hễ nằm mà nó tỉnh là cứ nằm chơi vậy cũng được, không có sao hết.
Cho nên mình
linh động, mình khéo léo. Đức Phật gọi là thiện xảo đó, thiện xảo an trú trong
lúc mình nghỉ, mình không tu. Thiện xảo thì mình nhắc, thiện xảo cách thức để
thiện xảo nhập định. Cách thức thiện xảo an trú trong định, cách thức thiện xảo
nhập định nữa. Rồi con hỏi đi!

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét