498- 2- NÊN TU TẬP PHÁP RÈN LUYỆN NGHỊ LỰC ĐỂ CHIẾN ĐẤU GIẶC HÔN TRẦM,
THÙY MIÊN
(14:03) Phật
tử Anh Vũ: Thưa Thầy cái đó chỉ mình cần thiết khi mình buồn ngủ mà
thôi phải không Thầy?
Trưởng
lão: Buồn ngủ
mà thôi.
Phật tử
Anh Vũ: Chứ còn
lúc mà không buồn ngủ thì không cần thiết?
Trưởng
lão: Không cần
thiết, nhưng mà nó cũng có cái quan trọng. Nếu mà mình thường xuyên, thí dụ như
con một ngày vậy con cũng để dành cho nó khoảng độ chừng 10 phút, hay là 15,
hay là 30 phút mà tập cái đó. Để khi mà nó gặp cái trường hợp mà bị hôn trầm,
buồn ngủ, thì mình biết thì mình lấy cái này ra mình tập được. Chứ còn khi mình
không tập đó, tới chừng nó buồn ngủ rồi mình tập không có nổi.
Phật tử
Anh Vũ: Dạ đúng
rồi, lúc cần là…
Trưởng
lão: Lúc cần là
không được. Đó mình phải tập trước, tập trước cho nó quen nó. Rồi bắt đầu tới
chừng mà bị hôn trầm, buồn ngủ cái mình ngồi lên, đứng lên, ngồi xuống, mình tập
vậy một hơi nó đi. Bị nó quen, chứ còn không nó khó lắm. Bởi vì hầu hết chúng ở
đây Thầy thấy người ta vô đây, Thầy dạy cái pháp này. Căn bản đầu tiên thì vô tập
cái này đầu tiên hết. Nhưng mà họ chỉ tập bữa, hai bữa cái họ bỏ, họ lười biếng
đó.
(14:48) Pháp
đó nó luyện cho mình có cái nghị lực, nếu mà cái người thiếu nghị lực là tập
không nổi cái pháp này. Bởi vì nó mắc công lắm. Cứ năm hơi thở, nó có gì đâu,
nó có yên ổn gì được đâu? Cứ hít thở 5 hơi thở cái đứng dậy đi, đi chưa có được
gì hết cái ngồi xuống. Nó bắt đứng lên, ngồi xuống, ai tu riết thôi nói: Trời đất
ơi tu kiểu này sao mắc công quá! Phải chi mình ngồi cho yên lặng, nghe nó còn
an ổn, còn thích. Còn cái gì mà mắt công quá, không có cái gì, phải nên tu gì hết.
Vậy chứ mà nó rèn luyện mình dữ lắm.
Cái người mà
rèn luyện mà được 30 phút rồi, nó không cần tập nhiều, được 30 phút thôi. Thì
lúc bây giờ mà gặp hôn trầm họ phá tan nát hết. Nghĩa là họ đứng lên, ngồi xuống
trong 30 phút là nó quét sạch. Nó hay, cái pháp đó hay, nhưng mà người ta tập
không nổi đó.
(15:41) Con
ráng cố gắng con tập. Bởi vì cái trường hợp Thầy biết là cái hôn trầm, thùy
miên nó khó trị lắm. Nó vô là nó làm cho mình lười biếng dữ lắm, nó không phải
dễ đâu, mà nó hễ nó lười biếng rồi thì cái đầu nó lý luận mà, tùy theo cái lý
luận. Mà nghe cái lý luận của nó là phải rồi thì mình phải ngủ à, chứ mình
không có chiến thắng nó được đâu.
Đó, cho nên
ráng cố gắng khi một ngày con dành ít nhất thì con cũng dành nó, mới đầu con tu
5 phút thôi, đừng có tu nhiều, tu nhiều ngán lắm. Đó mình tu 5 phút, lần lần
mình tăng dần, tăng dần lên tới 30 phút, cái mình thấy được rồi. 30 phút rồi,
mình đủ sức khả năng chiến đấu với hôn trầm, thùy miên. Nhưng mà mỗi ngày mình
cũng bỏ ra mình tu 1 ít để cho nó thuần. Mà thế nào trên cái bước đường tu mình
cũng gặp hôn trầm, thùy miên, không có trật nó đâu.
Đó, thì con
ráng tập dần dần, con tập thí dụ như một ngày con không có tu nó nhiều đâu, lúc
nào mà con thấy trong người khỏe thì con tập nó chừng 10 phút, rồi sau đó tăng
dần lên tới 30 phút thôi, không có tu hơn nữa.
Phật tử
Anh Vũ: Không
hơn nữa.
Trưởng
lão: Không hơn
nữa, cứ nhiêu đó đủ rồi. 30 phút mà nó chiến đấu mà đứng lên, ngồi xuống vậy là
hôn trầm nó chạy mất.
(16:55) Phật
tử Anh Vũ: Đối với con thì ngồi xuống thở 5 hơi rồi đi như vậy đó thì
nó rất dễ dàng, không có gì khó khăn. Còn nếu mà ngồi Định Niệm Hơi Thở cùng với
pháp Như Lý Tác Ý, rồi Vô Lậu đó. Thì con thấy có vẻ hơi khó khăn thì con cứ ngồi
thở 5 hơi rồi đi…
Trưởng
lão: Rồi đứng dậy
đi kinh hành.
Phật tử
Anh Vũ: Suốt nửa
tiếng đồng hồ được không Thầy?
Trưởng
lão: Được con.
Cái đó là tốt lắm con, nó tập mình siêng năng. Cái đó là cái pháp tinh cần đó
con, tập cho mình siêng năng đó. Tức là mình ngồi xuống 5 hơi thở, rồi đứng dậy
đi kinh hành. Thí dụ như là con tập được nửa tiếng, hay hoặc là 1 tiếng đồng hồ,
là kể như là con thấy con thích thú được cái pháp này là có nhân duyên lắm đó.
Ráng tập, nó sẽ tỉnh lắm.
(17:32) Phật
tử Anh Vũ: Nếu nói con làm được như vậy 3 tiếng đồng hồ mà con kèm
theo với pháp Như Lý Tác Ý, Định Vô Lậu thì càng tốt?
Trưởng
lão: Càng tốt nữa
con, cái đó là càng tốt. Nghĩa là càng thêm cái đó là càng tốt nữa. Nó vừa để
mà phá hôn trầm, vừa có cái pháp tác ý, rồi cái vô lậu nữa thì mình câu hữu. Tức
là mình kết hợp lại đó, sử dụng cái này là kể như nó không có một cái khi nào
mà lọt vô trong này, không có gì chui lọt vô được.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét