497- 1- CÁCH THỨC TU TẬP THỌ BÁT QUAN TRAI
Phật tử
Anh Vũ: Thưa bạch
Thầy. Lúc này đây thì con cũng bình thường. Tối hôm qua đó thì đi ngủ sớm hơn một
tiếng đồng hồ. Tức là đi kinh hành cũng buồn ngủ, mà ngồi xuống cũng buồn ngủ,
làm cái gì cũng buồn ngủ. Con nghĩ là do bữa trưa đó cố gắng nhiều quá, cho nên
buổi tối mệt, nên hồi hôm ngủ sớm một tiếng đồng hồ. Nhưng mà sáng hôm sau thì
vẫn thức dậy lúc 2 giờ, thì vẫn
Trưởng
lão: Được, con
cứ hỏi.
Phật tử
Anh Vũ: Những
cái phần thực tập đó, thì thời gian nghỉ ngơi đó, có lúc thì thời gian nghỉ
ngơi có vọng tưởng hay không gì cũng tốt. Khi mà có vọng tưởng thì mình cứ để
nó lôi mình đi, muốn đi đâu đi hay mình phải dịu dàng, mình từ từ để mình ngưng
nó lại?
Trưởng
lão: Không.
Mình cứ, khi mình nghỉ đó, nó có vọng tưởng nó lôi mình, mình chỉ để nó tự
nhiên. Cũng như là mình không tu gì hết, để cũng như mình trả lại cái thì giờ
cho nó, nó trở về bình thường của nó đó. Để cho cái tâm mình là coi như nó mình
thả lỏng cho nó vui vẻ theo cái theo cái kiểu sống của nó. Chứ đừng có lúc nào
mình cũng ép ép nó hết thì không được, nó bị ức quá thì nó bung ra. Cho nên khi
mình nghỉ là mình: “Trả cho mày, mày muốn nghỉ, muốn gì tao cũng để,
không có dừng mày chút nào hết, mày muốn nghỉ được tới đâu đó nghỉ.”
(01:37) Phật
tử Anh Vũ: Nghĩa là nó có phải nó kéo mình kéo mình đi quá trớn, rồi
công lao tu tập mình cả ngày, hay là những ngày hôm trước đó nó tiêu tan hết.
Trưởng
lão: Không có
sao hết. Cứ để cho nó vậy. Rồi tới giờ tu là khép vô, mà giờ thả thì thả ra, cứ
như vậy, mình tập làm chủ ở trong cái giờ.
Cho nên Thầy
xin nhắc lại để cho thấy cái đường lối của ông Phật ông dạy rất hay. Ông dạy
cho người cư sĩ đó, thì các con nên tập thọ Bát Quan Trai. Trong một cái ngày
mà đến thọ Bát Quan Trai, thì tám cái Giới Bát Quan Trai là tám giới đó, giữ
gìn nghiêm túc, và các pháp hành thì coi như mình thực hành đúng trong một cái
ngày đó thôi. Phải không?
(02:13) Do
vì vậy đó, mà một tháng mình chỉ tu tập có một ngày. Thay vì một ngày, một đêm,
nhưng vì người cư sĩ gia duyên, người ta chỉ tu tập có được 12 tiếng, còn ban
đêm người ta phải về gia đình. Do đó người ta tu tập 12 tiếng đồng hồ trong một
ngày đó thôi, chiều người ta xả, người ta về. Thì như vậy là trong 12 tiếng đồng
hồ đó, mình tập cho đúng. Mình tập đúng thì trong 12 tiếng đồng hồ, không có
nghĩa là suốt 12 tiếng đồng hồ mình làm Phật suông được, suốt được.
Cho nên mình
làm Phật từng giờ, từng giờ. Rồi trong giờ đó thì đâu phải là mình tu suốt giờ
nổi được. Mình phải tu từng phút, mỗi phút làm Phật, mỗi phút làm Phật. Cho nên
từng cái phút làm Phật đó là phải làm cho chín chắn, đừng có để lỗi. Còn cái
phút mà xả ra thì mình làm phàm phu, thì cứ để cho nó làm phàm phu, chứ mình muốn
làm Phật luôn thì đâu được, phải tu cho dữ tợn cuối cùng mới làm Phật được. Cho
nên ông Phật ông dạy mình thọ Bát Quan Trai. Con nhớ thọ Bát Quan Trai là cách
thức tập.
(03:18) Đó,
như vậy cho nên đừng nghĩ như các tổ, cái sức của mình còn phàm phu đó, tâm
mình nó chưa ly dục, ly ác pháp. Các lực mà trong dục, cái lực ác pháp đó, nó
có cái lực dữ lắm.
Cho nên mình
cứ mình bắt buộc nó đi, đứng, nằm, ngồi đều tu hết đó. Là kể như nó, mình ức chế
nó quá nó không có được đâu. Cho nên vì vậy mà thí dụ như: trong một nửa tiếng
đồng hồ này mình tu, cái mình xả ra để cho nó tự nhiên, thì tiến tới mình tu
trong một cái giờ khác mình tu thì nó thoải mái, dễ chịu. Mà cái giờ nghỉ mình
cũng còn điều gì thì kìm kìm nó đó, kiểu đó là mình tu không có chất lượng. Con
hiểu chỗ đó không? Vậy đó.
Phật tử
Anh Vũ: Dạ, con
cám ơn Thầy. Rồi câu hỏi kế tiếp nữa là mỗi cái thời tu tập nó gồm có, mỗi một
thời đó thì cái giờ cuối cùng đó, nửa tiếng cuối cùng đó, Thầy có nói là Định
Niệm Hơi Thở, cùng với Như Lý Tác Ý, rồi Vô Lậu. Như vậy là con phải ngồi, con
vừa Định Niệm Hơi Thở, vừa Như Lý Tác Ý, rồi Vô Lậu. Nếu mà thay vì Định Niệm
Hơi Thở đó khó tập trung đó, thì con có thể là thay thế Định Niệm Hơi Thở bằng
đi kinh hành hay không?
Trưởng
lão: Bằng đi
kinh hành được.
Phật tử
Anh Vũ: Đi kinh
hành rồi Như Lý Tác Ý, rồi Vô Lậu.
(04:17) Trưởng
lão: Như Lý Tác Ý, Vô Lậu. Bởi vì trong một cái thời tu đó, con có thể
sử dụng cái hành động nội của thân là hơi thở, mà có thể sử dụng hành động ngoại
của thân là đi kinh hành, con sử dụng cả được hai hành động này được. Bởi vì mỗi
hành động này nó đều giúp cho con, cái mục đích giúp cho con tỉnh thức thôi.
Còn cái tác
ý là để nhằm mục đích để luyện cho cái nội lực của con nó có một cái tướng thiện,
nó không còn cái tướng ác. Tức là thí dụ như cái tâm mình tham, sân, si. Thì
mình dùng cái pháp hướng: “Tâm không tham, không sân, si”. Ngược
lại với cái tướng kia, phải không? Đó là cái pháp tác ý.
(05:04) Còn
cái Vô Lậu là tại vì có một cái niệm, cái niệm nó khởi ra bắt buộc mình phải
quán xét cái niệm đó, để cho mình xả ly cái niệm đó, đẩy lui cái niệm đó đi bằng
cách mình phải thông suốt nó, chứ không phải là ngắt ngang nó không cho nó niệm.
Phải để cho nó niệm. Nhưng mà, khi mà nó niệm đó, thì mình truy nó ra được cái
niệm đó, cái nguồn gốc của nó, Dục Lậu, Hữu Lậu, Vô Minh Lậu. Hay hoặc nó thuộc
từ cái nhân quả thiện ác như thế nào? Mình thông suốt được cái lý của đạo đó,
thì các niệm ác đó nó sẽ bị diệt đi, nó bị diệt mất đi. Đó là cách thức như vậy.
(05:36) Cho
nên vì vậy đó mà đức Phật nói thỉnh thoảng, bây giờ thí dụ bây giờ con ngồi yên
nó không có niệm gì. Nhưng mà con cứ để con ngồi yên đó thì sai, nó sẽ đi tới
cái rơi vào cái không tưởng của con, nó sai. Cho nên đức Phật gọi là mình thỉnh
thoảng tác ý một tướng này, thỉnh thoảng tác ý một tướng kia. Thí dụ bây giờ
con ngồi yên, tức là nó thỉnh thoảng nó, nó bây giờ nó đang yên lặng ở trong
cái hơi thở, con đừng nghĩ nó là định đâu, nó không phải đâu. Vì vậy mà thỉnh
thoảng con lại tác ý cái tướng là “Tâm phải ly tham, sân, si đi”.
Đó là con tác ý đó. Thì khi con tác ý ra thì cái tâm con nó bị động rồi, nó
không có yên lặng như hồi nãy nữa. Nhưng mà lại là nó phải thỉnh thoảng tác ý
cái tướng này, để cho nó xả đi cái tâm, chứ không phải là cái mục đích mình giữ
cái tướng yên lặng này.
(06:18) Rồi
bây giờ, trong khi đó con xả ly rồi, thì bắt nó trở về với cái sự yên lặng của
nó. Nó yên lặng, thì nếu mình cứ kéo dài yên lặng này thì nó không được, thì
mình sợ, mình thấy như nếu mà không khéo thì nó bị hôn trầm đi. Cho nên mình
tác ý cái tướng mà bây giờ mình phải khởi cái ý ra: Bây giờ phải đi kinh hành để
không nó lặng quá đi, nó đi kinh hành. Thì thỉnh thoảng con lại tác ý cái tướng
tinh cần để cho mình đi kinh hành. Đó cứ thỉnh thoảng tác ý cái tướng này, thỉnh
thoảng tác ý tướng kia.
Trong khi đó
những cái mà mình tác ý, đó là cái chánh niệm của mình, để nó giúp cho mình được
ly dục ly ác pháp. Chứ đừng có ngồi mà yên lặng, yên lặng, yên lặng. Nó yên lặng
riết cái nó vô cái KHÔNG thì nó sai. Còn mình tác ý cái tướng này để cho nó ly
dục ly ác pháp. Nó ly hết thì cái tâm nó không phóng dật, thì cái mục đích mình
đạt được cái tâm không phóng dật, nó bất động tâm nó. Là các cái chướng ngại
pháp, các ác pháp nó không có làm cái tâm mình động. Cho nên mình đã giải
thoát.
(07:09) Phật
tử Anh Vũ: Như Thầy nói đó, mục đích đi kinh hành đó là làm cho cái
tâm mình nó định trước. Nếu mà như vậy thì mình có thể thay thế nó bằng những
cái khác. Ví dụ: Tập thể dục, hay tập yoga, hay là hành động những cái sinh hoạt
hàng ngày đó: ăn cơm hay rửa chén. Nếu mà tất cả những hành động nào đó mà giúp
cho tâm mình định được thì có thể sử dụng được?
Trưởng
lão: Được, được
hết. Bởi vì đức Phật mới là gọi đó là thân hành niệm ngoại đó. Không những đi
kinh hành, mà con có thể con cầm cây chổi con quét, mà con biết được cái hành động
quét của con. Và đồng thời thì cái chánh niệm của con, con thường cái tướng tác
ý đó. Con quét vậy chứ con biết “Tâm ly tham, ly sân”; “Tâm
như cục đất đi”; “Tôi quét, tôi biết tôi quét” thì nó cũng
như con đi kinh hành vậy đó.
Nghĩa là tất
cả các hành động trong thân của con đều là chỉ định được: con mặc áo như thế
này, con ăn cơm thế này, con đi kinh hành, rồi con quét sân, con nhổ cỏ, hay hoặc
là con đi chơi, con đều biết cái hành động con đang làm đó. Thì lúc bây giờ con
đang tỉnh thức đó, thì con phải nhớ, nhớ giữ chứ không phải tỉnh thức chỉ có tỉnh
thức không. Mà con đương (đang) làm cái hành động đó thì con nhớ “Tâm
phải ly tham, sân, si đi”; “Tâm như cục đất”, con cứ tác ý ra
cái tướng đó phải theo kèm theo cái sự tỉnh giác. Thì cái tỉnh giác nó ở trong
cái pháp hướng này để cho nó chánh niệm.
Chánh niệm
là cái niệm thiện, cái niệm mà nó ngược lại với cái niệm tham, sân, si của
mình. Mà con quên con không tác ý, con cứ ở tỉnh thức không trong hành động
không, thì con chỉ biết có hành động không, thì nó không đúng cái cách của Phật.
(08:35) Phật
tử Anh Vũ: Hôm qua con có nghe Thầy nói là trong giai đoạn đầu đó, thì
cái sức tỉnh của mình nó còn ức chế. Sau đó thì mình chia ra, chia ra định thì
tâm định trong thân, thì chi tiết như thế nào đó thì Thầy cho con biết.
(09:02) Trưởng
lão: Sau cái thời gian mà con sẽ tập từ cái chỗ mà sử dụng cái hành động
nội là hơi thở con hén, rồi con sử dụng cái đi kinh hành đó. Rồi như hồi nãy
con vừa nói tất cả những hành động thân của con, con làm gì, con đều tập ở
trong tỉnh thức cái hành động đó. Rồi kèm theo với cái pháp Như Lý Tác Ý con
tác ý ra. Mà lỡ mà khi mà cái hành động đó, mà con tác ý ra mà nó có một cái niệm
nó khởi ra, thì ngay đó con tu cái Định Vô Lậu, con quán xét, đặng con xả cái lậu
hoặc của con. Thì con thấy ba cái định nó luôn luôn liên tục, nó kèm theo trong
cái sự tu của con. Ba cái tu đó:
-Cái thứ nhất:
là cái hành động hơi thở, hay hoặc là tất cả những hành động thân con là Chánh
Niệm Tỉnh Giác đó.
-Cái thứ
hai: Là cái pháp Như Lý Tác Ý, tác ý ra.
-Cái thứ ba
đó: Là cái Vô Lậu.
Con thấy ba
cái pháp này luôn luôn nó kèm theo một cái hành động tu của con hết. Nó luôn
luôn nó, con phải sáng suốt để mà sử dụng nó hết, đó con dùng nó hết.
Thì trong
khi mà con tu nó thuần thục rồi, thì bây giờ nó còn có cái pháp. Cái pháp gọi
là tác ý của nó đó, thì con sử dụng cái trạch câu pháp đó. Thì coi như: “Tâm
không phóng dật, tâm hãy định trên thân, định trên hơi thở đi”. Con cứ nhắc
nó thôi, rồi con định con đi.
Hay hoặc là
bây giờ con đang đi, con bảo: “Tâm định với hơi thở”. Thì lúc bấy
giờ đó con đi con biết hơi thở chứ con không biết đi đâu. Thì tâm bị vì con nhắc
nó định trên hơi thở mà. Còn bây giờ con nhắc nó “Tâm định
trên bước đi đi”; “Tâm định trên đi kinh hành đi”. Thì nó
sẽ biết bước đi con, con nhắc đâu thì nó biết đó, mà con nhắc ở trên cái hành động
của thân con, là tức là nó định trên thân con đó. Con hiểu không?
(10:36) Thì
bây giờ Thầy nhắc con phải không? Bây giờ thí dụ như bây giờ con có thời gian
con tu rồi, con thấy hôm nay, thấy hành động nào nó đều cũng nhớ nó hướng tâm
nó nhắc hết, nó không có quên. Tức là lúc nào con cũng nhớ con nhắc, con có tác
ý hết đó. Nghĩa là con đi kinh hành con biết con đi kinh hành. Nhưng mà nó lại
còn nhớ thêm cái tác ý ra nữa, thì con biết lúc đó bây giờ thì mình phải trạch
pháp một cái câu nào cho nó ngắn gọn hơn. Chứ không có nó nhắc cái này, cái kia
nhiều quá, lung tung quá, nó không có gom cái tâm mình lại được. Nó không biết
cái lệnh mình là cái lệnh nào đúng, cái lệnh nào sai. Cho nên lúc mình nhắc cái
này, lúc nhắc cái kia, nó lúc cái tâm mình nó cũng điên đầu nữa.
(11:12) Còn
mới thì mình phải nhắc từng chút vậy để cho nó khi nào mà hành động gì thì nó
theo. Còn bây giờ thì mình thấy từ cái hành động mình ngồi thở, mình đi, mình
quét sân hay hoặc mình làm cái gì đó, đều có một cái câu pháp hướng để nhắc nó
thôi.
Đó bây giờ
thí dụ như bây giờ con ngồi con thở thì con bảo: “Cái tâm không phóng dật,
định trên hơi thở”, nó bắt đầu nó biết hơi thở ra vô. Rồi lát con nhắc
cho nó cũng lôi nó vậy đó, phải không? Rồi bắt đầu bây giờ đó con lại đi kinh
hành thì con cũng nhắc: “Tâm phải định trên thân, định ngay bước đi
kinh hành”. Nó thì bắt đầu nó biết đi kinh hành, nó cứ như vậy đó. Rồi
bắt đầu bây giờ con nhắc: “Tâm không phóng dật, mà phải định ngay trên
bước đi kinh hành”, thì nó sẽ không phóng dật, nó không phóng ra niệm
gì hết. Nó định trên cái bước đi của con.
Và cứ như vậy,
con lôi rút nó như vậy thì bắt đầu nó định thật ở trên cái hành động thân của
con, là nó định ở trên thân. Mà khi mà cái tâm nó định rồi, thì bắt đầu bây giờ
con mới đặt niệm cho cái thân nó định lại cái tâm của nó. Nghĩa là mình chia
hai phần:
- Phần thứ nhất: là mình tu tập
sao cho cái tâm mình nó định được lên cái thân.
- Cái phần thứ hai: là mình tu tập
làm sao cho được cái thân nó định lại, định lại cái tâm của nó. Để cho nó
hoàn toàn là nó nhập ở Tứ Thiền. Bởi vì Tứ Thiền thì nó có hai cái nó gom
lại một: là tâm định trên thân, mà thân định trên tâm. Tức là cái định Tứ
Thiền là hai cái nó đều định nhau hết, thì như vậy mới gọi là định.
(12:39) Còn
bây giờ cái tâm định không đó, thì người ta gọi là tâm ly dục, ly ác
pháp*. Còn cái thân mà nó chưa định, nó còn thở nè, nó còn hoạt động
nè, thì nó chưa có định. Vì vậy khi mà nó không có hoạt động nữa, thì lúc bây
giờ nó định lại. Cho nên hai cái này nó thành một khối gọi là *Tứ Thánh Định hay
là Tứ Thiền đó. Đó là nó định là như vậy.
Vì vậy bây
giờ đó mình chia nó ra, hiện bây giờ mình tập đây cho cái tâm định, chứ chưa phải
cái thân đâu? Cái thân để chờ cho cái tâm mình nó định được, nó không phóng dật
nữa. Thì lúc bây giờ đó, thì mình mới dùng cái pháp tác ý đó, mình tác ý ra để
cho cái thân nó sẽ định. Nó ngưng các hành nó, nó định lại, thì nó mới định được.
(13:20) Còn
bây giờ mà mình muốn cho cái thân mình định, mình không định nổi đâu! Con thấy
cái cách thức tu của Phật nó là nó vậy đó. Mà chỉ có mình siêng năng, mình tu tập
để đừng có phóng dật đó thì nó định. Cái sau đó, cái định của thân nó dễ lắm.
Còn bây giờ
mà ngay vô mình ngồi, mình tập để cho cái thân mình định nó khó lắm, nó không
được. Cái tâm bởi vì nó còn tham, còn vui, còn thích, còn ác pháp đủ thứ đó mà.
Còn tham, sân, si đủ thứ. Cho nên cái thân mà định thì nó định thật, nó định vô
định tưởng, định của tà đạo rồi, nó không có định đúng. Còn cái tâm mà thanh tịnh,
thì nó định vô cái tâm thanh tịnh đó thì cả hai đều thanh tịnh hết. Cái lý của
nó vậy.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét