430- 3- TÙY THUẬN MÀ KHÔNG BỊ LÔI CUỐN VÀO VIỆC ÁC
(8:13) Hỏi: “Kính
thưa Thầy! Khi đã biết tu, ăn chay, giữ giới của Phật hoàn toàn, nhưng mỗi khi
có sự việc người nhà nhờ thái thịt, làm cá, và cả chiên, rán, xào, nấu, tuy rằng
không ăn, không trực tiếp sát sanh, nhưng vì tùy thuận mà nhận làm thì điều này
có phạm giới không? Có chịu nghiệp báo nhân quả về sau không?”
Đáp: “Biết ăn chay tức là biết
tu tập tâm Từ, Bi, Hỷ, Xả. Đã tu tập tâm từ bi mà còn thái thịt, làm cá, chiên,
rán, xào, nấu thì mắt thấy, tay làm sự chết chóc đau khổ của chúng sanh, thì
lòng dạ nào còn làm được!
Tuy
không ăn thịt chúng sanh, nhưng thân hành động trực tiếp tạo sự đau khổ tội ác.
Nói về giới người này đã phạm giới, nói về nghiệp báo người này phải chịu thọ
nghiệp khổ như người khác!
Cho
nên Thầy đã dạy, tùy thuận mà không bị lôi cuốn vào việc ác, còn bị lôi cuốn
vào việc ác thì nhất định tìm cách tránh né hoặc nhất định không làm điều đó.
Có người ăn ngày một bữa, sống đúng phạm hạnh, đến chùa khác ăn ngày ba bữa tùy
thuận cho họ vui lòng, nhưng không ngờ đó là một điều phạm giới!
Phật
Giáo dạy chúng ta tu hành cái đúng của Đạo Phật, nhất là đạo hạnh của một vị Tỳ
Kheo thì dù có chết chớ không phá Phạm hạnh, thà chết chớ không làm phỉ báng Phật
Pháp.”
Nghĩa là khi
mà chúng ta tu hành, chúng ta biết được cái đạo hạnh của một vị tu sĩ như thế
nào, cho nên chúng ta không tùy thuận.
Như bây giờ
chúng ta ăn ngày một bữa nè, mà chúng ta đến chùa khác sợ mình ăn ngày một bữa
rồi nó chọi với người khác, chọi ở chùa khác thì người ta sẽ tìm cách người ta
ghét mình, thà là người ta giết mình nhưng nhất định là mình ăn một bữa là ăn một
bữa, không có thể nào mà tùy theo họ được.
Cũng như là
mình nghiêm trì với một cái điều kiện đức hạnh nào đó, mà họ lôi kéo mình để phạm
cái giới đó, nhất định là mình, thà là họ giết mình chớ mình không có phạm giới.
Cũng như ở
đây thầy Từ Minh về nói với Thầy như thế này: Nếu con mà giữ gìn ăn ngày một bữa
thì chỉ trong vòng chốc lát mà ở Hương Đài thì người ta sẽ hất con ra khỏi đó
không bao giờ cho con ở đó hết, cho nên con phải tùy thuận vui với họ như vậy,
chứ trong thâm tâm của con thì vẫn ăn ngày một bữa!
Điều đó là một
cái lý luận không đúng cách. Đối với Phật giáo, chúng ta thà chết chớ không phạm
giới. Sống mà phạm giới thì thôi đừng tu hành theo đạo Phật mà làm gì. Cho nên
có một câu chuyện như thế này:
(11:45) Có
hai vị Tỳ Kheo ở xa muốn đến gặp Phật, vì từ lâu họ đã được các vị đệ tử của
Ngài dạy cho tu hành, cho nên được cái duyên mà đi về để gặp Phật. Thì trên cái
đường đi về, thì hai người phải qua một cái sa mạc. Trong khi qua cái sa mạc đó
thì hết nước uống, do đó đến một cái vũng nước, ở trong đó nó có những cái loại
côn trùng ở trong nước rất nhiều, mà hễ uống thì coi như là mình uống, mình giết
hại côn trùng ở đó, mà không uống thì khát phải chết.
Một vị thì
nhất định không uống, thà chết, thì cái vị không uống thà chết, thì cái vị đó bị
khát quá mà chết, không thể đi đến gặp Phật. Còn cái vị kia nói thà là mình gặp
Phật, chứ còn mình không uống thì mình chết thì mình không làm sao gặp Phật.
Cho nên cái vị đó uống nước đó cho đỡ khát rồi mới đến gặp Phật.
Thì khi mà đến,
thì Đức Phật nói: Cái người mà đã không phạm giới, đã gặp ta trước lâu rồi, còn
nhà ngươi mà gặp ta mà phạm giới như vậy thì coi như không gặp ta.
Đó thì các
con thấy cái giới luật của Phật nó như vậy đó, chớ không phải là với một cái tầm
thường. Chúng ta tùy thuận nhưng không bị lôi cuốn vào cái pháp ác. Tùy thuận ở
pháp thiện thì chúng ta làm, nhưng tùy thuận ở pháp ác thì chúng ta không làm.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét