425- 5- TÂM CÒN ÁC PHÁP THÌ KHÔNG GỌI LÀ MINH
(31:25) “Đây
là lối lý luận của nhà học giả:”
Nghĩa là các
nhà học giả họ sẽ lý luận.
“Nếu đời
sống hàng ngày chỉ thuần túy Vô Minh thì Đạo Phật đi vào bằng cửa nào? Làm sao
có sự cứu độ? Làm sao có sự chuyển hóa?”
Đây là cái lối
lý luận của nhà học giả. Nếu đời sống hàng ngày mà chúng ta thuần túy ở Vô
Minh, thì đạo Phật sẽ đi bằng cái cửa nào mà vào? Làm sao cứu độ được, làm sao
chuyển hóa được cái tâm của mình?
“Cho
nên ta có Vô Minh nhưng cũng có Minh.”
Nghĩa là
trong Vô Minh nó có minh ở trong đó. Ý của các nhà nhà học giả nói mà, họ lý luận
như vậy, tức là họ sẽ phá vào cái cửa Vô Minh bằng cái Minh.
“Nếu
ta không có chút Minh nào thì tại sao Phật nói: Tất cả chúng sanh đều có hạt giống
trí tuệ của giác ngộ, của giải thoát?”
Đó là cái lối
lý luận của họ ở trong kinh sách Đại Thừa. Họ cho rằng mỗi chúng ta đều có Phật
Tánh trong đó, đều có trí tuệ, đều có cái hạt giống của trí tuệ, của giác ngộ,
của giải thoát, thì đó là cái Minh chớ không phải là Vô Minh. Mà trong Vô Minh
nó cái Minh đó, cho nên từ đó chúng ta phải đột phá, khai triển cái Minh đó.
“Khi một
tâm còn ác pháp thì không thể nào gọi là Minh được.”
Đây các con,
các con lưu tâm cái vấn đề này rất là quan trọng. Khi cái tâm của chúng ta nó
còn cái lòng ham muốn, nó còn ở trong ác pháp thì hoàn toàn là chúng ta Vô Minh
chớ không thể nào Minh. Bây giờ làm sao chúng ta triển khai cái Minh này được?
Khi mà chúng
ta triển khai cái Minh này được, là chúng ta phải lìa cái cái lòng ham muốn, phải
lìa các ác pháp thì cái Minh nó mới hiện ra được. Còn bây giờ cái Vô Minh của
chúng ta, là tại vì cái dục và ác pháp nó che đậy, nó làm mờ đi, mà lúc bấy giờ
mình chưa có vén ra được, cho nên làm sao mình có Minh được?
Như vậy là
mình muốn vén cái màn mây mờ này, lòng ham muốn của mình và ác pháp, thì chúng
ta phải đi vào cái ngõ Sanh chớ không thể đi vào cái ngõ Vô Minh này mà phá được.
Bởi vì cái ngõ Sanh là nó ở trong đó nó mới sanh dục, nó mới sanh ra ác pháp.
Các con xích
lại đây con, ngồi xích lại nghe.
Bởi vì một
cái tâm mà nó còn cái lòng dục, nó còn cái lòng ham muốn, nó còn ác pháp, thì
nó không thể nào gọi là Minh được. Mà cái dục và ác pháp này, nó ở trong cái
môi trường nào mà có cái này? Nó ở trong cái môi trường Sanh, cái duyên Sanh mà
nó có.
Sanh là nhà
cửa, của cải, tài sản, anh em, cha mẹ, ruột rà tất cả những cái này nó mới sanh
ra lòng ham muốn, nó mới sanh ra cái ác pháp. Cho nên nếu mà muốn cho có Minh,
không phải từ chỗ Vô Minh mà khai triển Minh được, mà phải đi từ cái chỗ Sanh
mà phá cái duyên Sanh thì cái Minh nó mới có, tức là phải ly dục, ly ác pháp
thì nó mới có.
(35:02) “Minh
có được khi nào lìa xa lòng ham muốn và ác pháp. Còn hiện giờ ta cố gắng học hỏi
thông suốt Tam Tạng kinh điển, thì cái Minh đó không còn là Minh nữa. Vì cái lớp
Vô Minh của dục và ác pháp che đậy cái lớp Vô Minh kia, khiến cho ta tưởng mình
giải thoát, nào ngờ không giải thoát.”
Nghĩa là
chúng ta chấp nhận rằng chúng ta sẽ đi học thông suốt những Tam Tạng kinh điển
để hiểu biết, đó là khai mở cái Minh của chúng ta, để làm chúng ta hiểu là cái
lòng ham muốn là ác pháp thế này thế khác.
Nhưng chúng
ta lại lầm, từ cái lớp Vô Minh này, tức là cái lớp Vô Minh mà học hỏi thêm này,
là do cái lòng dục mà ham để cho có Minh, cho nên nó đậy lên một cái lớp Vô
Minh kia nữa. Cho nên một cái người học hỏi càng nhiều, thông suốt càng nhiều,
nói năng lưu loát càng nhiều thì cái người đó lại càng Vô Minh hơn nữa, lại
càng có tâm ham muốn hơn nữa.
Nhưng mà cái
người đó cứ ngỡ tưởng mình là giải thoát, mình hiểu, cứ ngỡ rằng mình giải
thoát, nhưng cái hiểu đó chưa phải là giải thoát.
“Vì lối
sống của những nhà học giả Minh đang sống trong dục lạc, chưa nói lên được làm
chủ của cuộc sống thì làm sao nói lên được sự làm chủ của sự chết?”
Bằng chứng rất
rõ là các con thấy là cái người học, họ có bằng tiến sĩ Phật học, họ thông suốt
giáo lý bằng mọi cách, nhưng cái cuộc sống của họ, họ chưa làm chủ được cái ăn,
cái ngủ của họ, họ chưa được làm chủ trong cái đời sống thiếu hụt của họ, họ
còn sợ những sự thiếu hụt, họ còn sợ những cái đói kém, họ còn sợ những cái
thèm khát ham muốn của họ, họ còn lo lắng những điều này thế kia, cho nên họ
không dám lìa xa cái môi trường sống trong dục lạc của thế gian, họ không lìa
xa được Sanh y của họ, thì họ làm sao họ làm chủ được sự chết của họ?
“Cho
nên cái Minh của họ là cái lớp Vô Minh che đậy trên một cái Vô Minh khác. Kinh
sách họ viết ra giải thoát chỉ là lời nói suông, lời nói không đi đôi với việc
làm của họ.
Để trở
lại câu hỏi của cô Diệu Quang, khi Thầy đã giải thích cho các con hiểu mười hai
duyên mà các nhà học giả đã làm lệch ý nghĩ của Phật, chia mười hai duyên này
ra làm ba thời quá khứ, vị lai và hiện tại, đó là một việc làm sai lệch lớn.
Mười
hai duyên như Thầy đã giảng chỉ cho các duyên hợp lại thành một thế giới đau khổ
trong hiện tại. Ví dụ một cái nhà phải có các duyên hợp lại như cột, kèo, đòn
tay, gạch ngói, hồ cát, xi măng, cửa cái, cửa sổ v.v…, mới tạo ra được cái
nhà. Thế mà người ta chia cái nhà ra manh mún ba thời gian thì con nghĩ cái nhà
còn vững không?
Vậy
thì ở đây, đầu tiên là họ chia cái Thập Nhị Nhân Duyên ra, kết luận lại thì
chúng ta thấy đó là cái sai. Giải thích từng duyên, có những duyên dạy rất sai,
để làm chúng ta không hiểu biết.
Ở đây
mục đích của bài Thập Nhị Nhân Duyên là Đức Phật nhắm vào để chỉ cho chúng ta
biết cái cửa nào mà chúng ta phá vào để mà chúng ta được giải thoát, phá cái
duyên nào để làm cho các duyên khác nó sẽ hoại diệt, nó không còn dính mắc với
chúng ta nữa. Đó là Đức Phật đã xác định nhiều câu nói ở trong kinh để chỉ cho
đó là phá vỡ cái duyên Sanh.”
Như vậy là
bài Thập Nhị Nhân Duyên chúng ta thấy rất rõ ràng và cụ thể, để giúp chúng ta một
đời sống của người tu sĩ.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét