424- 4- ĐOẠN DỨT DUYÊN SANH ĐỂ VÀO ĐẠO
(15:20) Như
vậy mục đích nó để chỉ cho chúng ta biết rằng cái duyên nào mà chúng ta cần phải
phá đây? Làm cho nó tiêu tan cái duyên đó đi để mà chúng ta giải thoát cho được.
Thì chúng ta
thấy Sanh rõ ràng là gì? Vật chất xung quanh chúng ta nó ràng buộc, trói buộc
chúng ta rất nhiều, cho nên bây giờ chúng ta có chùa to nè, có tháp lớn, hay hoặc
là có của cải, tài sản, tiền bạc nhiều nè, cái đó có trói buộc chúng ta không?
Có trói buộc.
Bởi vì cái
người mà tu hành, người ta có kinh nghiệm người ta thấy rất rõ, và Đạo Phật, Đức
Phật dạy rất rõ, không có cái mơ hồ, mà chúng ta lại giảng nó là sanh đẻ thì nó
rất là mơ hồ.
Cho nên ở
đây chúng ta thấy:
“Do mười
hai duyên này, Đức Phật đã chọn duyên Sanh để đập tan cái thế giới của kiếp đau
khổ này.”
Nghĩa là lấy
cái duyên Sanh mà làm sao phá cho được cái duyên Sanh, thì cái thế giới đau khổ
này nó sẽ diệt, còn cái duyên Sanh mà nó còn, thì cái thế giới đau khổ này
không diệt.
“Cho
nên khi một người bắt đầu mà xuất gia thì Đức Phật bảo như thế nào? “Cạo bỏ râu
tóc, đắp áo cà sa, sống không nhà cửa, không gia đình”.”
Có phải đó
là cái mục đích của cái câu kinh này, đó có phải là mục đích Đức Phật đã nhắm
vào cái duyên Sanh không?
Đúng là vào
duyên Sanh đó, làm cho chúng ta không nhà, không cửa không người thân thuộc gì
hết. Chỉ còn có ba y một bát mà thôi, mà lại cạo bỏ râu tóc làm chúng ta xấu xí
đi, không còn đẹp, không còn trang điểm cho nó tốt nữa, thì như vậy là chúng ta
đâu còn có cái gì mà ham thích nữa, còn có cái gì mà trói buộc, cho nên đó là
nhắm vào cái duyên Sanh mà giải quyết cho chúng ta được giải thoát.
“Đó là
lối sống của một vị Tỳ Kheo đoạn dứt duyên Sanh để được giải thoát hoàn toàn.”
Đó, mình dứt
được cái duyên Sanh thì mình mới giải thoát hoàn toàn, mà mình không dứt duyên
Sanh thì mình không giải thoát hoàn toàn.
(17:09) “Đức
Phật còn xác định thêm để đập phá duyên Sanh này một lần nữa: “Sanh đã tận, Phạm
hạnh mới xong”.”
Nghĩa là khi
nào mà cái duyên Sanh này, tất cả của cải, tài sản, dòng họ, quyến thuộc, tất cả
mọi cái mà chúng ta đã lìa xa nó được rồi, nó đoạn tận rồi, tâm của mình nó
không còn nhớ thương, không còn tiếc, không còn ham tiền, ham bạc, không còn gì
hết, cắt đứt hết rồi, thì cái đời sống đức hạnh giải thoát của cái người tu mới
là xong.
Đó thì, những
cái câu kinh này nó đã xác định cho rõ, chúng ta thấy Thập Nhị Nhân Duyên Đức
Phật đã xác định rất rõ, chứ đâu phải.
Đó thí dụ
như cái câu đầu “Cạo bỏ râu tóc, đắp áo cà sa, sống không nhà cửa,
không gia đình”, đó là cái thứ nhất.
Cái thứ hai
thì xác định thêm để chúng ta thấy là: “Sanh đã tận, Phạm hạnh mới
xong”, chỉ có cái duyên Sanh mà chúng ta đoạn tận nó được, lìa được nó rồi,
xa nó được rồi thì cái đời sống tu sĩ chúng ta mới dứt.
Cũng như bây
giờ thí dụ như Thầy nói, bây giờ như cô Diệu Hảo, cô tu như vậy, cô lo như vậy,
cô không có lìa nó ra được, thì tức là cái duyên Sanh nó chưa có lìa, như vậy
là Phạm hạnh chưa xong, tu không biết đời nào mà cho rồi.
Đó thì mình
phải rút tỉa kinh nghiệm. Cũng như các con thấy khi mà tu hành mà các con còn
vướng bận con cái ở trong gia đình, thì như vậy duyên Sanh nó chưa hết đâu.
Nghĩa là đói
khát như thế nào mặc nó, miễn là mình tu cho được giải thoát mà thôi, không có
cần đến của cải tài sản. Cho nên có nhiều người để ra, có của cải để giành, để
rồi mình có chỗ mình nương tựa mình sống để mà, để rồi mình nương tựa mình sống,
mình hàng ngày mình bỏ ra chút ít mình sống, như vậy là cái người tu chưa có dứt
hẳn duyên Sanh.
Nghĩa là dứt
hẳn duyên Sanh, đói khát chúng ta không màng nữa, đói khát chúng ta không có lo
nữa. Mà nếu chúng ta không còn lo nữa, bữa đói, bữa no mặc, như thế nào cũng được,
đó là chúng ta đã đoạn dứt duyên Sanh, không sợ.
Chẳng hạn là
như bây giờ, Thầy rời chỗ này Thầy đi, bằng cách là Thầy đi bộ từ đây mà đi ra
tới Hà Nội, không cần phải đi xe cộ, ngày nào đi tới đâu hay tới đó, một ngày
đi được năm mười cây số cũng tốt, tới chỗ nào thì chỗ đó tối thì mình dừng lại
mình nghỉ, có chùa thì mình ở, không chùa thì mình ở ngoài lùm cây, rừng bụi,
cái gì cũng được hết.
Thì như vậy
thì Thầy không có sợ đói khát. Trong lưng không có một đồng đem theo, thì đói
thì mình xin ăn, ai có cho thì mình sống, mà không cho thì mình cũng vui vẻ chớ
không phải lo đó mà sợ đói, sợ no phải đem theo hay bỏ tiền này kia nọ, thì như
vậy mới là duyên Sanh nó mới đoạn.
Còn nếu mà
đi ra mà Thầy sợ phải mang tiền theo thế này, thế khác để lên xe xuống ngựa hoặc
này kia, hoặc đi có người này ủng hộ, người kia ủng hộ bằng cách này bằng cách
khác, thì như vậy là chưa phải là cái người đã đoạn dứt duyên Sanh. Còn phòng hộ,
còn lo sợ, còn này kia nọ thì như vậy chưa phải đoạn dứt duyên Sanh.
(20:18) Cho
nên ngày xưa, Thầy xin nhắc lại, cái duyên Sanh mà Đức Phật đã đoạn dứt trong một
cái câu chuyện như thế này:
Một hôm Đức
Phật, thường thường thì Đức Phật có 1250 vị Tỳ kheo, nhưng mà thường thường Đức
Phật đi là đi một mình chớ không có đưa đi theo một cái người nào, thỉnh thoảng
thì lâu lâu có ông A Nan đi theo, mà không thì Đức Phật đi một mình mình.
Thí dụ như
đây đi xuống thành phố, thì Đức Phật đi một mình mình, hay hoặc là đi ở đây, ở
cái xã này, đi qua một cái xã khác, như thí dụ như ở đây là xã Gia Lộc, mà Đức
Phật đi sang qua An Tịnh thì trong khi đó Đức Phật đi một mình chớ cũng không
bao giờ mà đi hai ba thầy hay hoặc là năm mười thầy đi theo.
Cho nên một
hôm đó thì Đức Phật đi sang qua một cái nơi khác, thì lúc bấy giờ trời tối, Đức
Phật mới đến cái chỗ cái lò gốm, người ta làm đồ sành đó, thì Đức Phật mới đến
xin cái ông chủ lò gốm: “Cho tôi được nghỉ ở đây một đêm!”
Thì cái ông
chủ lò gốm ông nói: “Tôi đã lỡ cho một cái người tu sĩ khác họ cũng đến
đây mà họ ngủ, họ ở rồi. Bây giờ cho ông thì không biết ông kia có bằng lòng
không, vì có cái nhà trống này để mà làm đồ gốm thôi, còn những chỗ khác thì nó
không có chỗ. Do đó nếu mà cái ông kia bằng lòng thì tôi cũng nhận cho ông ở
đây một đêm”.
Thì Đức Phật
mới nói: “Thôi được, ông cứ đưa tôi gặp cái vị đó đi!”. Thì
khi mà đưa vào cái chỗ mà cái nhà trống để mà làm đồ gốm đó, thì gặp cái vị Tỳ
Kheo đó, thì Đức Phật mới đến xin vị Tỳ Kheo đó: “Bây giờ lỡ tôi đi qua
đây nó tối rồi, xin ngài vui lòng, xin hiền giả vui lòng cho tôi được ở đây một
đêm, ngủ ở đây một đêm!”
Thì ông kia,
vị tu sĩ kia mới vui vẻ: “Được, không có sao đâu, hiền giả cứ tự nhiên ở
đây mà ngủ nghỉ cho nó khỏe, đừng có đi đâu chỗ khác mà mất công tìm!”. Do
đó thì cái ông chủ lò gốm đó ông rất bằng lòng là cho hai người ở.
Thì lúc bấy
giờ Đức Phật mới đem những cái vật dụng của mình mới trải ra ở dưới cái sàn nhà
của cái người đó mà nghỉ. Thì đêm đó Đức Phật ngồi thiền, thì Đức Phật cũng thấy
ông này cũng ngồi thiền cũng y như cách Đức Phật đã dạy các đệ tử, nhưng mà Đức
Phật không biết cái ông này là học với ai mà sao cũng tu giống như mình, cũng
hành động, thức giờ giấc cũng nghiêm chỉnh như mình.
Cũng như bây
giờ thí dụ các con thấy nè, Thầy dạy bây giờ các con từ bảy giờ đến mười giờ mới
đi ngủ, rồi từ hai giờ thức dậy, do đó cho đến năm giờ các con xả thiền. Rồi
ban ngày thì từ 7 giờ các con tu đến 9 giờ rồi xả ra. Rồi từ 2 giờ cho đến 5 giờ
các con cũng giữ giờ giấc như vậy.
Thì ông Phật
thấy rõ ràng là cái ông này sao cũng tu đúng, mà mình đâu có dạy ông này hồi
nào đâu? Cho nên Đức Phật mới mon men đến mới hỏi thăm: “Thưa hiền giả!
Không biết hiền giả đã tu với ai, mà cái hành động của hiền giả tôi thấy tu rất
tốt vậy?”
Thì ông đó
nói: “Tôi tu với Đức Cù Đàm.” Đức Phật mới nghe ông ta nói vậy
mới giật mình: “Ủa, như vậy là ông có bao giờ gặp Đức Cù Đàm chưa?” Thay
vì nói Đức Cù Đàm tức là Đức Phật chứ gì, mà ông này lại không biết Đức Phật,
cho nên ông Phật mới hỏi: “Vậy ông có bao giờ gặp mặt Đức Cù Đàm chưa,
mà ông tu với ông ta?”.
Thì ông này
mới nói: “Chưa bao giờ tôi gặp mặt ông ta hết, tôi chỉ nghe pháp của
ông ta rồi tôi hướng tâm, tôi tin tưởng ông ta mà tôi nỗ lực tôi tu. Giờ giấc
nghiêm chỉnh như thế này là do cái sự hướng dẫn của ông ta, tôi không làm sai
cái lời hướng dẫn, nhưng mà tôi chưa bao giờ gặp ông ta hết.”
Do đó Đức Phật
mới nói: “Cỡ mà có Đức Cù Đàm ở đây thì hiền giả có nhận ra được
không?” Nói: “Không, tôi chưa biết mặt ông ta lần nào hết. Tôi
nói có dịp nào, tôi sẽ đi về nước Xá Vệ để mà đến đảnh lễ ông ta, chớ còn bây
giờ thì tôi chỉ theo pháp ông ta dạy, và hướng tâm tin tưởng nơi ông ta mà
thôi, vì nghe cái tiếng của ông ta như vậy.”
(24:33) Đó,
thì các con thấy, cả ngay cái người tu theo cái Pháp của Phật chỉ có nhận ra
cái giờ giấc mà người ta biết thôi.
Cũng như bây
giờ các con đi đến cái chỗ nào đó, mà thấy cái người đó giờ giấc mà tu đúng,
thì các con biết cái người này đã có học pháp ở đây rồi. Thì hỏi người
này: “Có bao giờ biết Thầy không?”, thì các con hỏi, thì người ta
nói: ”Không biết!”, thì các con biết rằng người đó sẽ không có gặp
được Thầy dạy người ta, nhưng mà người ta theo cái Pháp của Thầy mà người ta tu
mà thôi. Bởi vì qua cái giờ giấc người ta đã thấy được.
Thì ở đây
các con thấy, một cái người mà bỏ hết cuộc sống, cho nên người ta không có sợ
hãi trước cái vấn đề gì, cho nên người ta đến một cái nơi nào đó thì người ta rất
ung dung tự tại, người ta không lo đói, lo no.
Còn bây giờ,
tại sao mà quý thầy đi lại có tiền hô hậu ủng, tức là tỏ ra cái danh của mình,
cho nên phải có người hầu kẻ hạ như vua chúa, là cái thứ nhất. Cái thứ hai là
đi một mình mà không tiền, không bạc ở trong túi thì sợ đói khát. Rồi ngủ bờ ngủ
bụi, ngủ rừng, ngủ hang, ngủ dưới bóng cây thì quá vất vả khổ sở, cho nên họ
không dám làm điều đó đâu.
Còn trái lại,
nếu một người mà đã ly được cái Sanh y này rồi, thì họ sẽ không còn sợ hãi đâu.
Cho nên đứng
trước Thầy, Thầy nghĩ rằng các con thì người nào cũng, bên nam này, người nào
cũng nói muốn theo Thầy, nhưng mà sự thật họ theo Thầy chừng một ngày là họ đã
bỏ cuộc họ đi về mất rồi. Thầy tin rằng đây mà Thầy, từ từ mà Thầy đi bộ đây về
tới thành phố thôi là họ đã bỏ Thầy họ đi rồi, họ không còn theo Thầy nỗi.
Tại sao vậy?
Tại vì chưa bao giờ họ đi bộ như vậy, và họ không chịu nhọc nhằn như vậy đâu. Bởi
vì xe cộ bây giờ nó quá tiện lợi, mà bây giờ mà đi bộ như vậy thì chắc chắn là
không thể nào. Mà cái người mà thực hiện mà không đúng những cái hạnh như vậy,
thì đương nhiên là Sanh không có tận đâu, thì Phạm hạnh nó không xong.
Đó là Thầy
muốn nói để cho cái duyên Sanh mà chúng ta tu tập chúng ta. Cho nên trong cái
người tu sĩ chúng ta không thấy cái vất vả, mà chúng ta thấy cái giải thoát, nó
không bị trói buộc bởi những cái tiện nghi của cái thế gian này, nó không bị
ràng buộc làm chúng ta ham thích cái này, đó là những cái tu hành của chúng ta.
“Đó là
lối sống của một vị Tỳ Kheo đoạn dứt duyên Sanh để được giải thoát hoàn toàn. Đức
Phật còn xác định thêm phải đập tan cái duyên Sanh này: “Sanh đã tận, Phạm hạnh
mới xong”. “
Đó là những
cái câu kinh mà Đức Phật đã dạy cho các vị Tỳ Kheo trong cái thời trước để phá
đi duyên Sanh.
“Có dứt
được duyên Sanh thì giới luật của Phật mới nghiêm chỉnh. Nếu duyên Sanh không dứt
được thì đời sống tu sĩ có khác nào là một cư sĩ trọc đầu!”
Nghĩa là
chúng ta không dứt được cái duyên Sanh mà chúng ta nỗ lực tu theo Pháp Phật, giữ
gìn giới luật bằng cách này hoặc bằng cách khác, thì nó cũng như là một người
cư sĩ trọc đầu mà thôi.
“Từ chỗ
sống thanh tịnh giới luật và tu tập các giới hành, khiến cho thân tâm thanh tịnh,
xa lìa lòng ham muốn và các pháp, nhờ đó ta mới tiến sâu vào thiền định bằng
pháp hướng tâm vào định. Từ định ấy ta mới hướng tâm đến trí tuệ, do đó ta mới
có tri kiến và tri kiến giải thoát.”
Bởi vì cái
chỗ này, tại sao Thầy nhắc lại cái chỗ này để thấy, từ chỗ cái đời sống mà
thanh tịnh như vậy đó, nghĩa là cắt đứt tất cả những cái duyên Sanh thì nó mới
là thanh tịnh, từ đó giới luật chúng ta mới nghiêm chỉnh được.
Chớ nếu mà
còn một chút gì thì ở trong tâm của chúng ta nó chưa có đoạn dứt cái duyên Sanh
đó, nó còn nghĩ nhớ này kia, thì giới luật chúng ta, nói rằng chúng ta giữ giới
là cái hình thức giới chứ sự thật tâm chúng ta nó không giữ giới chút nào đâu.
(28:36) Cho
nên từ cái chỗ mà cắt được cái duyên Sanh rồi, thì chúng ta thực hiện giới luật
thì giới luật rất nghiêm chỉnh. Mà thực hiện những cái tu tập thì tâm của chúng
ta nó mới có thanh tịnh được, ác pháp nó mới dứt được.
Từ cái chỗ
duyên Sanh đó mà chúng ta đi vào đạo thì nó rất dễ dàng. mà từ cái chỗ duyên
Sanh đó mà chúng ta chưa đoạn dứt được thì chúng ta vào đạo rất khó khăn. Xác định
rất dễ dàng và trí tuệ, và tri kiến giải thoát của chúng ta nó cũng dễ dàng.
“Thập
Nhị Nhân Duyên xác định: Sanh dứt thì Ưu - Bi - Sầu - Khổ dứt, đó là đi thuận
chiều. Còn đi ngược chiều: Sanh dứt, thì Hữu dứt, Hữu dứt thì Thủ dứt, Thủ dứt
thì Ái dứt, Ái dứt thì Thọ dứt.”
Các con xích
lại gần con!
“Thọ dứt
thì Xúc dứt, Xúc dứt thì Lục Nhập dứt, Lục Nhập dứt thì Danh Sắc dứt, Danh Sắc
dứt thì Thức dứt, Thức dứt thì Hành dứt, Hành dứt thì Vô Minh dứt. Đến đây thì
thế giới đau khổ diệt, nên Đức Phật dạy: “Những việc làm đã làm xong, không còn
trở lui trạng thái này nữa”.
Mười
Hai Nhân Duyên đạo Phật đã chọn cửa Sanh mà vào, vì thế Ngài dùng giới luật là
pháp môn đầu tiên để đánh phá thành trì duyên Sanh.”
Bởi vì cái
giới luật của Phật nó nhắm vào cái duyên Sanh đó mà nó đập phá, cho nên cái người
nào mà giữ gìn giới luật thì người đó phải là đập phá cái duyên Sanh. Mà đập
phá duyên Sanh tức là không còn chỗ nương tựa của một con người phàm phu nữa.
“Nhân
duyên được xem là Sanh và (là) ải địa đầu, nếu chiếm được Sanh là giải thoát Ưu
- Bi - Lão - Tử. Ưu - Bi - Lão - Tử đã phá thì Vô Minh cho đến Thủ, Hữu cũng đều
tan tành.”
Đây là một
cái bài pháp mà chúng ta thấy được cái điều kiện mà chúng ta phải thực hiện.
Bởi vì nó là
mười hai duyên, mười hai duyên tức là mười hai cái phần để nó hợp nhau mà nó
thành cái thế giới khổ của chúng ta. Muốn cho cái thế giới khổ của chúng ta hết
khổ chấm dứt sanh tử luân hồi, làm chủ sự sống chết, thì nhắm vào cái duyên
Sanh đó mà đập phá.
Mà đập pháp
nó thì tức là phải giới luật là cái pháp đầu tiên để ngăn chặn chúng ta không
còn phạm vào cái cuộc sống của cái thế gian nữa.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét