426- 6- NGỘ ĐƯỢC LÝ DUYÊN GIÁC TỨC LÀ ĐÃ SỐNG ĐÚNG GIỚI LUẬT
(39:10) Bây
giờ cô Diệu Quang hỏi tiếp Thầy.
“Tại sao
người ta giảng Danh Sắc là đối tượng của Thức? Xin Thầy giảng cho con hiểu chỗ
này!”
Nghĩa là hồi
nãy Thầy đã có giảng rồi, thì bây giờ cô Diệu Quang hỏi, thì nó nhiều câu hỏi,
nhưng mà câu hỏi đầu là tổng quát, cho nên Thầy đã giảng qua hết.
Bây giờ thầy
đáp trở lại để nhắc lại, để chúng ta hiểu.
Đáp: “Tại người ta hiểu Thức
là một cái khác của Danh Sắc. Ở đây chúng ta nên hiểu các duyên hợp lại để
thành một cái hợp chất khác, chớ không phải là đối tượng của Thức nữa.”
Hỏi: “Hữu tạo ra Sanh, mà đã Sanh
thì thế nào cũng có già chết, vậy có đúng không thưa thầy?”
Đáp: “Không. Lối giải thích
như vậy không đúng nghĩa của Đạo Phật. Như thầy đã giải thích ở trên, Sanh
không phải sanh tử mà là Sanh y, đó là chỗ nương tựa của thân Ngũ Uẩn để sống
trong đau khổ bất tận.”
Nghĩa là chữ
Sanh này như Thầy giảng hồi nãy là Sanh y, là cái chỗ nương tựa của thân Ngũ Uẩn
để làm cho nó sống ở trong cái cuộc sống đau khổ.
Hỏi: “Mười Hai Nhân Duyên có phải
pháp hành để tu giải thoát hay không?”
Nghĩa là cô
Diệu Quang hỏi Thầy, có phải là Mười Hai Nhân Duyên này đó là cái pháp hành để
chúng ta tu giải thoát không? Hay là nó là một cái gì?
Đáp: “Mười
Hai Nhân Duyên này là pháp môn để hiểu biết thế giới khổ của con người do các
duyên hợp lại. Nhờ có hiểu biết các duyên nên mới biết cách phá duyên nào trước
để chuyển thế giới khổ đau này trở thành thế giới không đau khổ.”
Hỏi: “Kính thưa Thầy! Người giác
ngộ Mười Hai Nhân Duyên thì chứng quả Duyên Giác A La Hán, nhưng các nhà học giả
đã giảng Mười Hai Nhân Duyên tỏ ra rất là thông suốt, sao lại không chứng quả
Duyên Giác A La Hán? Xin Thầy chỉ rõ cho con hiểu!”
Đáp: “Nếu người nào đã thông
suốt Thập Nhị Nhân Duyên, ngộ được Duyên Giác thì chùa to, tháp lớn, danh lợi,
ăn ngon, mặc đẹp họ đều bỏ xuống hết, chỉ còn ba y một bát, chỉ còn một du tăng
khất sĩ sống không nhà, không gia đình, thì đó mới gọi là giác ngộ Duyên Giác.
Bằng không chỉ là học giả mà thôi.”
Các con thấy
khi mà chúng ta ngộ được Thập Nhị Nhân Duyên rồi, thì chúng ta bỏ Sanh y, đoạn
dứt Sanh y, thì đời sống của chúng ta chỉ còn là một du tăng khất sĩ, chỉ có ba
y một bát, không còn một cái vật gì cả hết, không còn một cái sự gì dính mắc ở
trong gia đình mình hết, thì như vậy mới gọi là Duyên Giác, mới gọi là ngộ
Duyên Giác. Còn nếu không thì người đó chỉ là học suông cái Duyên Giác mà thôi.
Cho nên mà từ
khi ngộ được cái lý Duyên Giác, Thầy biết cái mấu chốt đau khổ của con người là
do cái duyên Sanh mà đau khổ, cho từ đó mà xả lần, xả lần, xả hết xuống mà
không còn chừa một cái vật gì hết, để rồi còn hai bàn tay trắng, đi lang thang
từ nơi này đến nơi khác, thì đó mới chính là cái hạnh của một du tăng khất sĩ,
của một người tu giải thoát.
(42:49) Nếu
còn chùa to, còn tháp lớn, còn chỗ này, còn chỗ kia, thì tức là chưa phải là
cái người đoạn dứt duyên Sanh.
“Giác
ngộ được Duyên Giác, tức là họ đã sống đúng giới luật.”
Nghĩa là
mình ngộ được cái lý Duyên Giác thì không bao giờ mình vi phạm giới luật của Phật
hết.
“… sống
đúng giới luật của một bậc Thánh. Do ly dục ly ác pháp như vậy, tâm thanh tịnh
vô cùng, từ đó họ tịnh chỉ các hành, nhập Bốn Thiền làm chủ sự sống chết, và hướng
tâm đến Tam Minh chấm dứt sanh tử luân hồi.”
Nghĩa là chỉ
ngộ Duyên Giác, bỏ sạch hết không còn dính mắc trong tâm mình, chớ không phải
tu gì hết, cho nên những bậc Độc Giác Phật, là bậc Duyên Giác đó, họ ngộ được
cái lý Duyên Giác rồi, thì họ biết cái cửa đi vào chỗ Duyên Giác, cho nên họ đoạn
dứt ngay cái duyên Sanh, từ đó họ bỏ hết, họ không còn có cái gì mà chú ý đến,
vì biết đó là những cái sự trói buộc rất chặt con người mà không thể nào thoát
ra được.
Cho nên khi
mà họ bỏ được như vậy, đó là họ đã ly dục, ly ác pháp trọn vẹn. Từ đó họ tịnh
chỉ các Hành nhập Bốn Thiền và hướng tâm đến Tam Minh một cách rất dễ dàng, từ
đó họ chấm dứt sanh tử và chấm dứt luân hồi, họ chứng quả A La Hán hoàn toàn.
Chỗ này các
con lưu ý, họ chỉ ngộ được Mười Hai Nhân Duyên là cánh cửa của đạo giải thoát đầu
tiên, nên ngộ xong là họ đã xả ly hết, vì thế thiền định và Tam Minh giống như
vật trong túi, lấy ra không có khó khăn gì hết, cho nên chứng quả A La Hán rất
dễ dàng.
Người mà ngộ
Duyên Giác được, họ xả ly được hết, thì thiền định đối với họ không còn khó nữa,
cho nên họ rất dễ dàng tu, còn chúng ta chỉ vào cái cửa Sanh y này, cái duyên
Sanh này mà chúng ta xả không được, cho nên chúng ta mới tu rất lâu, nó quá
lâu, là tại vì cái duyên Sanh nó còn chằng chịt rối ren, nó đủ thứ làm cho
chúng ta còn phiền não còn ác pháp trong tâm.
“Duyên
Giác còn gọi là Độc Giác…”
HẾT BĂNG

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét