408- 7- NHẬN BIẾT TÂM HẾT LẬU HOẶC HAY CHƯA
(27:54) Bây
giờ câu hỏi kế. Cô Diệu Quang hỏi kế Thầy:
“Kính bạch Thầy! Làm sao biết tâm mình
hết lậu hoặc?”
Ở đây thì trả
lời, để khi, bởi vì nó hết lậu hoặc tức là nó đã ly dục, ly ác pháp đó, còn đoạn
dứt lậu hoặc thì nó tới Tam Minh rồi nó mới hết.
Đáp: “Tâm
hết lậu hoặc là tâm thường quay vào trong thân.”
Tâm nó không
phóng dật ra ngoài, nó không chạy theo sắc, thanh, hương, vị, xúc, pháp. Mà thường
thường, nó theo những cái hành động ở trong thân, nó nghe, nó biết ở trong
thân, nó không có lưu ý những cái hoạt động ở bên ngoài của các pháp, mà nó
nghe hoạt động ở trong thân nó, thì đó là lúc bấy giờ tâm nó đã hết lậu hoặc.
Còn tâm chưa
hết lậu hoặc là luôn luôn nó nghe ra ngoài, cái thân của mình động dụng gì nó
không lưu ý, tức là nó không quay vô trong. Cho nên hiện giờ hầu hết là chim
kêu, gà gáy, chó sủa bên ngoài làm gì, thì cái tâm của các con dường như nó ở
ngoài, nó không chịu ở trong thân của các con, đó là cái tâm chưa hết lậu hoặc.
Cho nên nó
luôn luôn nó ở ngoài nó đón nhận, để rồi nó mới có những cái lậu hoặc, nó mới
có phiền não, nó mới có đau khổ. Còn nó quay vào trong thì nó hết sạch à, nó
không còn. Cho nên cái mà dễ nhận nhất là cái tâm mà hết lậu hoặc, thường cái
tâm nó quay vào trong.
“Nó
không phóng dật theo sắc, thanh, hương, vị, xúc, pháp. Trạng thái tâm lúc bấy
giờ thanh thản, an lạc, Tầm Tứ phát khởi điều thiện đối với các pháp.”
Nghĩa là
luôn luôn các đối tượng xảy ra trước mặt nó, cái gì nó cũng khởi là thiện, người
nào nó cũng thấy tốt hết không có bao giờ nó thấy người đó là xấu, nó nghi người
đó là trộm cướp hay người đó là ác, nó không nghi người nào hết.
Bất kỳ người
đó ác, hung dữ cách gì, với cái đôi mắt của cái người mà tâm đã hết lậu rồi thì
họ thấy toàn là người nào cũng là người tốt. Họ không thấy cái người nào là người
xấu hết.
Con vật nào
cũng là con vật tốt hết, một con rắn họ cũng không sợ là tại vì họ thấy con rắn
là một con vật hiền lành chớ họ không thấy nó ác. Nghĩa là họ không thấy là con
rắn sẽ cắn họ mà họ thấy con vật rất là hiền. Cho nên họ không còn sợ rắn, họ
không còn sợ cuốn chiếu, họ không còn sợ một con vật gì hết. Nghĩa là con vật
nào đối với họ cũng là con vật hiền lành hết. Đó là tâm nó đã quay vô, nó hết lậu
hoặc, nó không còn lo lắng sợ hãi một con vật gì hết.
“Luôn
luôn nghĩ tốt cho mọi người và mọi vật, không bao giờ có ý nghĩ xấu với người,
với vật khác.”
Nghĩa là nó
không có nghĩ người nào ác, mà cái con vật nào hung dữ hết. Cho nên tâm rất an ổn,
đó là tâm nó đã hết lậu hoặc.
Bởi vậy, các
con tưởng tượng ra, bây giờ mình chưa có được ở trạng thái đó, mình tưởng tượng
ra tất cả những người xung quanh mình đều là người tốt, mình thấy tâm mình an lắm,
mà mình đang nghi ngờ một người nào xấu, bây giờ thí dụ như mình nghi ngờ một
người nào đó mà ăn trộm, thì luôn luôn mắt mình nó bắt buộc phải cứ để ý cái thằng
đó, sợ nó lấy đồ mình! Cho nên đó nó làm cho mình động tâm lắm, nó làm cho mình
bất an lắm.
Còn mình
nghĩ người ta tốt, mặc dù là tới chừng họ lấy đồ mình, họ lấy, người đó cũng
nghĩ là người tốt thôi, không bao giờ nghĩ xấu, cho nên cái tâm mình rất an ổn.
“Ngược
lại tâm chưa hết lậu hoặc thường lo ra…”
Nó lo ra
ngoài chớ nó không có như vậy.
“…
suy tư chuyện này đến chuyện khác, khởi tâm tham muốn cái này đến đến cái kia,
hay sinh ra việc làm này việc làm khác.”
Nó sanh chuyện
làm cái này làm cái khác, đó là tâm nó phóng ra đó.
“Nó
phá hạnh độc cư, chuyên nói chuyện phiếm, thân tâm luôn luôn hữu sự, đầu óc đầy
ắp những sự việc, việc này đến việc kia, nó không có rỗng rang. Còn người mà
tâm hết lậu hoặc rồi thì nó rỗng rang.”
(31:38) Đó
thì thầy chỉ cho, bởi vì qua cái câu hỏi cô Út hỏi đó, thì cho chúng ta biết được
cái trạng thái của tâm hết lậu hoặc, nó sung sướng lắm các con, nó thảnh thơi lắm!
Một người mà hưởng được cái tâm mà nó hết lậu hoặc rồi, thiệt ra Thầy nói, nó
không còn đi tìm một cái cảnh giới nào mà để cầu mình đi về đó nữa, mình chỉ ở
được cái trạng thái tâm đó là mình thấy hạnh phúc của mình vô cùng rồi!
Mà người mà
tu hành, cái tâm đó nó không có khó đâu các con, chỉ cần ly dục ly ác pháp là
mình thấy nó hết lậu hoặc, nó lìa lậu hoặc rồi thì mình thấy nó được như vậy rồi,
nó không khó!
Chỉ có mình
nỗ lực mình tu, mình biết thời gian ngắn trong vài ba tháng thì mình thấy an lắm
rồi. Nó không còn có ai xấu với mình hết, không còn ai ác với mình hết, mà ai
cũng là người tốt hết, ai cũng là người thương yêu mình hết!
Họ chửi mình
mình cũng thấy họ thương mình nữa, chớ cũng không phải ghét mình, họ giúp mình
mau giải thoát đó. Họ giết mình mình cũng thấy là họ giúp mình, họ thương mình
chớ không phải ghét mình, luôn luôn lúc nào, con nghe ông Phú Lâu Na ổng
nói: “Họ còn thương con mà!”, thương cho đến khi giết ổng ổng cũng
nói còn thương ổng chớ không có ghét!
Đó chính là
cái tâm vô lậu rồi đó các con. Cái lời nói của ông Phú Lâu Na đối với Phật mà hỏi,
thì đó là cái lời nói của người tâm hết lậu hoặc, nó vô lậu rồi.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét