409- 8- NHỮNG ĐIỀU CẦN TU TẬP ĐỂ TÂM HẾT LẬU HOẶC
(32:46) Hỏi: “Kính
bạch Thầy! Con chỉ tu một pháp hướng “tâm như đất”, hằng phút, hằng giây, hằng
ngày, hằng giờ, liên tục hướng tâm như vậy có hết lậu hoặc không thưa thầy?”
Nghĩa là bây
giờ cô Út hỏi, hỏi cho rõ: Bây giờ con không tu được pháp nào lộn xộn hết, bây
giờ con chỉ dùng cái pháp hướng thôi, hàng ngày con cứ ngồi con nhắc “tâm
như cục đất”, con chỉ nhắc nó vậy thôi, rồi lát con nhắc nó nữa. Rồi con
nghĩ ngợi gì, đầu óc nghĩ ngợi gì nghĩ, kệ, con không nhiếp hơi thở, con không
tỉnh thức, không tu gì hết, chỉ có “tâm như cục đất” thôi. Con
nhắc nó như vậy, vậy thì tâm con có hết lậu hoặc hay không?
Đây là cô Út
cổ ngắt ra từng chút, từng chút để thấy, để qua cái lời đối đáp của Thầy, để thấy
chúng ta phải tu như thế nào mà hết lậu hoặc, để làm cho chúng ta được giải
thoát các con. Giải thoát như hồi nãy cô Út hỏi đó, tức là gợi ý cho chúng ta
cái đầu tiên để cho chúng ta biết được cái tâm vô lậu của mình, nó đem đến cái
sự giải thoát mình như thế nào, cái sự an ổn như thế nào, mà nó gọi là vô lậu
đó.
Đó, thì nó rất
là an ổn như vậy. Mà bây giờ muốn được cái an ổn đó, thì bắt đầu bây giờ, thay
vì pháp Thầy dạy tùm lum quá như vậy con không biết đâu mà gồm lại, bây giờ con
mới hỏi Thầy, bây giờ con chỉ dùng pháp hướng “tâm như cục đất”, tối
ngày con cứ ngồi đâu con hướng “tâm như cục đất”, “tâm như cục đất”,
như vậy là có đến cái ngày nào đó nó sẽ hết lậu hoặc hay không?
Đáp: “Không! Tu như vậy không
bao giờ hết lậu hoặc.”
Nghĩa là
mình cứ nhắc cái tâm của mình như vậy, mà mình không sống đúng cái không lậu hoặc
thì nó vẫn phải là có lậu hoặc, chớ làm sao hết được. Mình nhắc nó như vậy là
cũng như mình nhắc chơi vậy thôi, thì như vậy là không hết.
Cho nên có
nhiều người hiểu lầm, con tu như vậy, con nhắc hoài như vậy một tháng, hai
tháng, ba tháng rồi mà sao nó không hết? Tức là mình không sống đúng theo cái
nhắc của mình.
Mình muốn
tâm như cục đất, mà bây giờ người ta chửi mình mình không nhận, mình chửi mắng
lại người ta cho đã rồi bắt đầu mình nói “tâm như cục đất” nữa.
Rồi mai mốt người ta chửi mình nữa mình cũng chửi mắng người ta nữa, mình đánh
người ta nữa rồi mình cũng bảo tâm mình như cục đất nữa, thì Thầy nghĩ rằng,
các con nghĩ như vậy làm sao mà nó như cục đất được, phải không?
Ít ra mình
nói tâm mình như cục đất, nhưng mà người ta chửi mình, mình có giận mình hờn,
nhưng mà mình phải nghĩ rằng “tâm như cục đất, đừng có mắng chửi người
ta!” thì nó giảm được cái mình không mắng chửi người ta rồi.
Mai mốt tâm
như cục đất, thì mai mốt mình phải sống mình khép mình ở trong cái khuôn khổ
nào để cho cái tâm mình nó như cục đất chớ! Còn cái này mình cứ để cho nó cứ
phiền não trong lòng mình hoài thì nó cũng không như cục đất được.
Đáp: “Không,
tu như vậy không bao giờ hết lậu hoặc!”
(35:13) Hỏi: “Kính
bạch Thầy! Con tập sống đúng giới luật của Phật, không vi phạm một lỗi nhỏ, hằng
ngày con tu một pháp hướng “tâm như đất” có kết quả hết lậu hoặc không?”
Đó, bắt đầu
bây giờ cô Út mới thêm được cái giới luật thêm. Bởi vậy cổ hay là cái chỗ cổ tuần
tự cổ thêm lần lên, để chúng ta thấy được cái pháp tu của chúng ta cái chỗ nào
hết lậu hoặc.
Đáp: “Chỉ được năm chục phần
trăm chứ không dứt hết lậu hoặc.”
Vì sống được
cái giới luật này, cho nên do đó nó cũng khép mình ở trong khuôn khổ nho nhỏ
mình không có lỗi lầm rồi, do đó cái tâm như cục đất nó có kết quả.
Nghĩa là bây
giờ không chửi ai hết, nhưng nó có hờn hờn chút rồi nó cũng hết, hay hoặc giận
chút rồi nó cũng hết, nhưng mà nó chưa hết sạch, cho nên nó mới chỉ đạt được
năm chục phần trăm, nó mới được phân nửa thôi.
Đó thì các
con thấy, bây giờ cô Út thêm cho một cái câu pháp hướng, và bây giờ sống thêm
giới luật nữa thử coi nó được cái chỗ nào. Đó các con thấy nó khó như vậy chứ
không phải dễ!
(36:14) Hỏi: “Kính
bạch Thầy!… “
Bây giờ là
Thầy trả lời rồi, thì cổ thấy bộ chưa ổn, mới có được năm chục phần trăm, phải
tiến tới cho tới một trăm phần trăm chớ! Cho nên mới hỏi tới:
“Kính bạch
Thầy! Con sống đúng giới luật và con nhìn cuộc sống bằng đôi mắt nhân quả không
làm khổ mình khổ người, và con tu tập chỉ một pháp hướng, hằng ngày, hằng giờ,
hằng phút, hằng giây “tâm như đất”. Như vậy con có hết lậu hoặc không thưa thầy?”
Đáp: “Hết!
Con tu như vậy tâm con sẽ ly dục ly ác pháp diệt ngã xả tâm, cuộc sống và tâm hồn
của con sẽ an lạc, thanh thản như cục đất.”
Con thấy có
khó không? Từ mình khép mình trong cục đất rồi bắt đầu đôi mắt mình phải nhìn
đó là nhân quả, cho nên bây giờ hằng ngày mình nhắc nó như thế nào, thì ngay đó
cái tâm nó phản ứng rất nhanh vì vậy mà nó thấy được nhân quả liền, cho nên nó
không có làm cho chúng ta đau khổ. Cho đến khi cuối cùng thì chúng ta hoàn toàn
xả ly tất cả những cái dục và ác pháp.
Như vậy là
có gì đâu? Sống đúng giới luật của Phật chứ có gì khác? Mà tập sống nhìn bằng
nhân quả, thì nó xảy ra cái gì mình cứ nhân quả mình thấy thôi, mình đừng có thấy
đúng thấy sai, đừng có thấy mình là đúng mà thấy người khác là sai thì nó là trật
rồi, cho mình thấy nhân quả.
Như vậy là
cô thêm cho một cái nữa thì Thầy thấy quá hay rồi. Cho nên các con thấy, đó là
cái chỗ để mà dẫn dắt các con đi vào cái chỗ tu rất là rõ ràng cụ thể. Cho nên
cái lời hỏi như vậy là có cái giá trị, để chúng ta biết được cái pháp tu đúng
hay pháp tu sai.
(37:40) Rồi
bây giờ cô lại hỏi thêm nữa:
“Kính
thưa Thầy! Con sống không đúng giới luật, nhưng con tu Định Chánh Niệm Tỉnh
Giác kết hợp với Định Vô Lậu hằng ngày, hằng giờ, hằng phút. Như vậy có diệt
ngã, xả tâm ly dục ly ác pháp chăng?
Nghĩa là cô
Út cô loại cái giới luật ra đi, cổ bây giờ cổ loại cái nhân quả ra đi, cổ bây
giờ cổ bỏ hai cái này ra đi, mà cổ bỏ luôn cái pháp hướng “tâm như đất” đi,
cổ bây giờ cô lấy về các thứ định mà cô nói thôi.
Nghĩa là con
không sống đúng giới luật, nghĩa là ngày con ăn hai ba bữa, rồi bắt đầu con tu
Chánh Niệm Tỉnh Giác Định nè, con tu Định Vô Lậu nè, hàng ngày con nỗ lực con
tu, như vậy con có ly dục ly ác pháp được chăng?
Đáp: “Chỉ hoài công vô ích.
Con tu như vậy giống như người nấu cát mong thành cơm.”
Nghĩa là tu
không có giữ gìn giới luật mà tu cái Chánh Niệm Tỉnh Giác nè, tu cái Định Vô Lậu
nè, hằng ngày quán nó vô lậu, quán vô thường, khổ, không, vô ngã, quán đủ thứ
tùm lum hết. Rồi bắt đầu cũng dùng cái pháp hướng, cũng xả nó, cũng này kia nọ
đủ thứ mà luôn luôn kết hợp với cái Chánh Niệm Tỉnh Giác, nghĩa là đi kinh hành
này kia, tu Thân Hành Niệm đủ thứ hết. Nhưng mà hỏi Thầy, thì đó là Thầy cho là
hoài công vô ích, chẳng có tới đâu hết.
(39:25) Bây
giờ cô Út cô hỏi kế.
“Kính
thưa Thầy! Con không giữ gìn giới luật nghiêm chỉnh, sống với đôi mắt nhìn đời
bằng nhân quả không làm khổ mình, khổ người và tu Chánh Niệm Tỉnh Giác câu hữu
với Định Vô Lậu, như vậy con hết lậu hoặc không?”
Đó, bây giờ
cô lại bỏ cái giới luật đi, mà cô chỉ sống với cái nhìn của mình với nhân quả,
có nhân quả đến thì cô thấy nhân quả thiện ác, cô xả tâm mình không làm khổ
mình, không làm khổ người, và cô tu tập Chánh Niệm Tỉnh Giác câu hữu với Định
Vô Lậu thì như vậy có hết cái lậu hoặc không. Thì ở đây Thầy đáp:
“Không!
Con tu như vậy chỉ được năm chục phần trăm mà thôi.”
Thì con thấy
ở đây cái kết quả của cái nhân quả nó ghê gớm lắm đó các con. Nó chỉ giúp cho
các con đạt được năm chục phần trăm đó, chứ không phải ở chỗ cái Định Chánh Niệm
Tỉnh Giác và cái Định Vô Lậu đâu, mà chính cái nhân quả mà nó giúp cho.
Hồi nãy thì
các con thấy có cái Định Chánh Niệm Tỉnh Giác, Định Vô Lậu chứ gì, bỏ cái giới
luật chứ gì, thì hoàn toàn là hoài công của mình rồi. Bây giờ cô Út cổ thêm cái
nhân quả, thì con biết rằng mình đặt cái nền tảng nhân quả lên là cái sự tu tập
nó có kết quả ngay liền, cho nên nó đạt được năm chục phần trăm. Thấy chưa?
Hồi nãy ở
trên cũng bỏ giới luật, thì ở dưới này cô cũng bỏ giới luật. Cô đi từng chút, từng
chút để đến chỗ để mà chúng ta biết được cái chỗ nào mà tu rốt ráo, để mà chúng
ta lấy cái chỗ đó mà chúng ta tu.
Đó, cho nên ở
đây, thì cổ thêm vào cái nhân quả thì Thầy cho rằng chỉ được năm chục phần trăm
thôi.
Bởi vì cái đời
sống cư sĩ người ta không có giữ gìn giới luật, người ta không có tu cái Chánh
Niệm Tỉnh Giác, người ta không có tu cái Định Vô Lậu, mà người ta chỉ sống cái
đạo đức nhân quả thôi, người ta thấy nhân quả thiện ác thôi, người ta cũng đem
lại hạnh phúc cho gia đình, người ta sống trong xã hội, trong gia đình người ta
rất là an vui.
Các con thấy
cái đạo đức nhân quả nó kinh khủng như vậy đó, nó làm cho người ta hạnh phúc lắm
đó. Bởi vì mình biết nhân quả rồi thì tâm mình nó xả liền à, nó không có còn
dính mắc nữa. Cho nên ở đây cô Út cô đem cái nhân quả vô cái thì bắt đầu nó năm
chục phần trăm liền! Các con thấy hay ghê không?
Còn thiếu
nhân quả cái vô trong này thì mình tu gần chết mình mà nó chẳng đạt được cái gì
hết! Thấy không, các con thấy Chánh Niệm Tỉnh Giác nè, hằng ngày đi kinh hành,
thôi làm cái gì phải tập trung gần chết! Rồi câu hữu, rồi quán vô thường, khổ,
không, vô ngã gì đủ thứ tùm lum hết, mà cuối cùng thì nó hoài công, nó chẳng hết
cái phiền não tham, sân, si mình gì hết, các con thấy không?
Những cái
pháp này Thầy nói thì nghe hay, nhưng mà nó không được xây dựng ở trên cái đạo
đức của nó, cái nền tảng nhân quả thì nó chỉ hoài công, tu không có lợi ích
đâu! Các con thấy chưa? Thấy cái chỗ mà hỏi và cái chỗ đáp, nó phải thấy được
cái chỗ mà, bởi vì đạo Phật xây dựng trên một cái nền tảng đức hạnh mà. Cho nên
lại đức hạnh của nhân quả nữa, cho nên nó lại quá thực, quá cụ thể.
Vì những cái
lời hỏi này làm cho chúng ta sáng lên được rõ ràng cái đường tu chúng ta, cái
chính là cái chỗ nào mà chúng ta đứng ở trên cái đất nào mà chúng ta sẽ tu tập
mà đạt được thiền định. Mà nếu mà thiếu cái mảnh đất đó, mà chúng ta đứng cái
chỗ khác là chúng ta không có xây dựng được cái chỗ giải thoát của chúng ta được.
(42:52) Bây
giờ cô Út hỏi kế đây:
“Kính
thưa thầy, con sống đúng giới luật nghiêm chỉnh, nhìn đời bằng đôi mắt nhân quả
và tu tập Chánh Niệm Tỉnh Giác câu hữu với Định Vô Lậu như vậy con diệt ngã xả
tâm ly dục ly ác pháp được chăng?”
Đáp: “Được, con tu như vậy tâm
con sẽ hết lậu hoặc, thanh tịnh và an lạc.”
Nếu mà kết hợp
luôn cả cái giới luật nữa, thì lúc bấy giờ đó coi như là, hồi nãy năm chục phần
trăm mà thêm giới luật vô nữa thì chúng ta sẽ diệt sạch lậu hoặc của nó. Nó làm
cho cái Định Chánh Niệm Tỉnh Giác Định này với cái Định Vô Lậu này nó trở thành
một sức rất mạnh, nó làm cho lậu hoặc quét ra hết.
Còn nếu mà
chúng ta chỉ có phần giới luật với nhân quả không thì nó cũng chẳng có cái kết
quả đâu. Lần lượt thì các con sẽ thấy cô Út hỏi lần lượt nó đi tới.
“Được,
con tu như vậy tâm con sẽ hết lậu hoặc, thanh thản và an lạc.”
(43:53) Hỏi: “Con
sống không đúng giới luật, con tu Định Niệm hơi thở câu hữu với Định Vô Lậu.
Kính thưa thầy, con tu như vậy tâm con có hết lậu hoặc hay không?”
Bây giờ cô bỏ
cái định Chánh Niệm Tỉnh Giác, cô lấy cái Định Niệm Hơi Thở, rồi cô câu hữu với
cái Định Vô Lậu, thì cô bỏ cái giới luật, cô không sống đúng giới luật, rồi cô
bỏ luôn cái nhân quả. Do như vậy mà cô hỏi: Ở từ ở chỗ Định Niệm hơi thở này và
câu hữu với Định Vô Lậu thì con có xả hết cái lậu hoặc hay không?
Đáp: “Không! Con tu như vậy chỉ
hoài công vô ích.”
Đó, mặc dù,
do đó khi mà đọc lại cái bài này các con mới xét thấy cái nào mà cần thiết cho
cái nền tảng mà chúng ta tu tập.
(44:31 “Kính
bạch Thầy! Con sống đúng giới luật, con tu Định Niệm Hơi thở câu hữu Định Vô Lậu,
như vậy tâm con có hết lậu hoặc không?”
Đáp: “Con tu như vậy chỉ xả được
tâm lậu hoặc năm chục phần trăm.”
Đó thì các
con thấy, lấy cái giới luật mà không có lấy cái nhân quả, nhưng mà lấy giới luật
gò bó mình trở lại trong khuôn khổ, rồi tu Định Niệm Hơi thở câu hữu Định Vô Lậu
thì cũng chỉ đạt năm chục phần trăm, mà bỏ cái nhân quả ra.
(44:57) “Kính
bạch Thầy! Con sống đúng giới luật, nhìn đời bằng đôi mắt nhân quả, không làm
khổ mình khổ người, con tu tập Định Niệm Hơi thở câu hữu với Định Vô Lậu. Như vậy
con có diệt ngã, xả tâm ly dục ly ác pháp được không thưa thầy?”
Đáp: “Được,
con tu như vậy sẽ ly dục, ly ác pháp nhập Nhị (Sơ) Thiền rất dễ dàng, tâm lậu
hoặc xa lìa, để lại một trạng thái an lạc, thanh thản do ly dục sanh.”
Đó các con
thấy, chỉ thêm một chút xíu mà thấy kết quả nó lớn như vậy đó, chỉ cần thêm cái
chỗ mà quan trọng. Và như vậy con thấy cái nào mà kết quả, trong đó cái pháp
nào cái pháp chủ chốt để mà nó làm cho các con được giải thoát, thì các con biết
rất rõ qua những cái câu hỏi này.
(45:47) Hỏi: “Kính
bạch Thầy! Con sống đúng giới luật, giữ gìn nghiêm túc không vi phạm một lỗi nhỏ,
không bẻ vụn giới luật, con không tu Chánh Niệm Tỉnh Giác Định, Định Niệm Hơi
Thở và Định Vô Lậu, như vậy con hết lậu hoặc hay không?”
Nghĩa là bây
giờ đó cô Út hỏi Thầy, là mình chỉ cần giữ gìn giới luật thôi, nghĩa là không
có vi phạm, không có làm cho giới luật bẻ vụn ra, nát ra. Mà: “Con thì
không có tu Chánh Niệm Tỉnh Giác, không tu Định Niệm Hơi Thở và Định Vô Lậu như
vậy con có hết lậu hoặc không?”
Nghĩa là cô
lấy một cái câu hỏi đó để cho thấy rằng cái giới luật hoàn toàn nó có giúp mình
đi hết lậu hoặc không. Thì Thầy trả lời:
“Không!
Đó là một lối ức chế tâm, hình thức thì giới luật nghiêm trì nhưng tâm thì giới
luật đã bẻ vụn!”
Nghĩa là
mình không tu các pháp khác đó, mà chỉ có giới luật không, thì tâm của mình bị
bẻ nát cái giới luật hết, nó phạm giới hết. Ở ngoài cái thân của mình với khẩu
mình nó không phạm, chứ cái tâm của mình nó phạm, bẻ vụn hết.
“Tu
như vậy chỉ làm khổ hạnh cho mình, chỉ làm khổ cho mình, chẳng ích lợi gì. Giống
như các vị khất sĩ lấy giới mà nén tâm, chẳng bao giờ tâm lậu hoặc hết, chẳng
bao giờ ly dục, ly ác pháp được, chỉ uổng một đời tu mang hình thức giới luật.”
(47:15) Hỏi: “Kính
bạch thầy! Con không giữ giới luật nghiêm chỉnh, con không tu các loại định mà
chỉ sống nhìn đời bằng đôi mắt nhân quả không làm khổ mình khổ người, như vậy
con có hết lậu hoặc không?”
Đáp: “Không! Nếu sống nhìn đời
bằng đôi mắt nhân quả đó là con đã thực hiện đạo đức nhân quả đem lại một cuộc
sống an lành, hạnh phúc cho gia đình, đem lại cuộc sống hòa hợp an vui cho xã hội
và đem lại trật tự phồn vinh cho đất nước, chớ không thể nào tâm con hết lậu hoặc.”
Các con thấy,
bây giờ mình hoàn toàn mình giữ, mình chỉ giữ gìn có một cái đạo đức nhân quả
thôi, mình nhìn đời bằng cái đạo đức nhân quả, ai làm gì mình cũng thấy là thiện,
mình không thấy ác, mình biết rõ mình xả tâm của mình, mình không có chấp, cho
nên mình thấy nó an ổn lắm, mình không có gì hết. Nhưng mà nó không thể hết lậu
hoặc của mình đâu.
Cho nên Thầy
đáp chỗ này rất kỹ. Nghĩa là coi như Cô Út bỏ hết, bây giờ mình chỉ là, giữ nội
cái nhân quả, cái đạo đức nhân quả, tu tập cái nhân quả đạo đức đó mà thôi, thì
đây Thầy đáp:
“Không,
nếu sống nhìn đời bằng đôi mắt nhân quả, đó là con đã thực hiện đạo đức nhân quả,
đem lại một cuộc sống an lành, hạnh phúc cho gia đình.”
Nghĩa là
mình sống chung ở trong gia đình mọi người thì mình đem lại cái sự an ổn nhất
cho gia đình của mình, không bao giờ mà có rầy rà với nhau.
“Đem lại
một cuộc sống hòa hợp, an vui cho xã hội.”
Nghĩa là sống
lân cận chòm xóm không bao giờ mà xích mích với người nào hết. Đạo đức nhân quả
nó như vậy.
“… và
nó đem lại một trật tự, an ninh phồn vinh cho đất nước.”
Nghĩa là đất
nước nào mà đã sống được cái đạo đức nhân quả thì đất nước đó nó có trật tự,
không có lộn xộn, không có trộm cướp, không có những cái chuyện mà xảy ra đau
khổ mất trật tự cho đất nước đó.
Còn đối với
để mà tu giải thoát để vô lậu đó thì nó không đạt được.
HẾT BĂNG

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét