387- 14- ĐỊNH VÔ LẬU TRONG VÀ NGOÀI THỜI KHÓA TU TẬP
(38:02) Hỏi: “Định
Vô Lậu, con cũng đặt hai thời, mỗi thời mười lăm phút. Ngoài thời khóa đó ra,
con gặp duyên cảnh gì đến, nếu là ác pháp con quán xét nhân quả, và con quán vô
thường, duyên giả hợp, không có ngã v.v.”
Thì khi mà gặp
các ác pháp, gặp đối tượng nó làm cho tâm mình nó có cái chướng ngại thì mình
phải xét nó qua nhân quả, rồi quán nó vô thường, duyên hợp. Thì đây là một cái
lối ở trong kinh sách chớ nó không phải là cái thực hành, đây là những cái danh
từ. Nhưng cô thì cũng thuộc về những danh từ ở trong kinh sách nhiều.
“Định
Vô Lậu con đặt hai thời, mỗi thời mười lăm phút, ngoài thời khóa đó ra con gặp
duyên cảnh gì…”
Nghĩa là
trong khi mà mình tu mười lăm phút đó, là Định Vô Lậu thì mình đặt, mình cũng
quán nào là bất tịnh, nào là vô thường, nào là khổ, nào không, nào vô ngã, nào
là duyên giả hợp… tất cả những cái hỏi đó đều là nằm ở trong cái lý của Phật
pháp đã dạy cho mình quán xét như vậy. Thì trong cái thời mà tu mười lăm phút
thì mình cũng quán như vậy.
Sau cái thời
mười lăm phút đó thì mình gặp duyên cảnh, thí dụ như con cái nó rầy rà đánh lộn,
hay hoặc là gia đình nó bất an, hay hoặc là chòm xóm nó có điều gì xảy ra xích
mích, thì tất cả những cái đó đó, thì cô cũng tiếp tục cô quán xét nhân quả để
mà vô thường, để mà xóa bỏ cái tâm giận hờn, phiền não hay bất toại nguyện.
Thì trong
cái sự tu tập như vậy, thì nói ra thì phải nói rằng đây là cái tổng quát, quá tổng
quát, cho nên chưa chắc gì mà đã làm chủ được trong khi mình mới tu. Cho nên ở
đây thì Thầy trả lời.
Đáp: “Biết
pháp tu, biết vạch ra phương hướng để áp dụng pháp vào tu là một điều rất khó,
thế con đã vạch ra phương hướng áp dụng pháp tu rất rõ ràng và cụ thể. Áp dụng
như vậy, đời sống của con không còn đau khổ nữa, nếu con đem hết nhiệt tâm và
nghị lực ra thực hành.”
Ở cái chỗ
này các con phải chú ý chỗ mà Thầy ghi “đem hết nhiệt tâm và nghị lực
ra thực hành”. Tức là khi mình vạch ra cái thời khóa như vậy là cái
nhiệt tâm của mình hết sức cao, và cái nghị lực của mình phải tu dữ lắm chớ còn
lơ mơ thì nó không đạt đâu.
Nghĩa là ý của
Thầy muốn nói vậy, nhưng mà Thầy không nói rằng, con vạch ra cái đường lối đó
thì nó rõ ràng cụ thể rồi đó, nhưng mà cái sức con có chịu đựng nổi không đó?
Cho nên ở
đây Thầy chỉ nhắc nhở, thay vì Thầy nói nên tu cho có giờ, có giấc hẳn hòi thì
nó cụ thể, nó rõ ràng, nhưng mà Thầy thì không nói vậy, Thầy lại nói: Nếu mà biết
áp dụng đúng như mình đã vạch ra cái phương hướng như vậy đó, mà cái sức của
mình mà tu nổi đó, thì mình sẽ không còn đau khổ nữa.
Thì nếu mà
muốn không còn đau khổ nữa, thì tức là con phải đem hết cái nhiệt tâm và cái
nghị lực của mình ra mà thực hành, chớ không phải là lơ mơ được. Mà nó làm áp dụng
theo cái thời khóa mà đặt ra như vậy là nó rõ ràng, nó cụ thể đó, nhưng mà có một
cái là, cái nhiệt tâm, cái sức lực, cái nghị lực của mình có chịu nổi hay là
không? Cái điều đó là một điều quan trọng nhất!
(41:21) Hôm
nay Thầy giảng như vậy có nghĩa là để cho các con thấy rằng, tùy ở cái sức, cái
khả năng của mình, nhiều khi mình đặt ra một cái vấn đề mà nó lại quá sức mình,
cho nên mình làm không có xuể. Cũng như mình đặt ra một cái phương hướng, mà
cái phương hướng đó mình ôm không có gọn, do đó mình sẽ làm không thành công.
Đó thì hầu hết
là các con thấy, khi nghe cái giáo pháp Thầy dạy thì các con tự đặt mình vào ở
trong cái vị trí áp dụng, thì phải biết được cái thời gian của cái sức của mình
tu tập. Chứ không khéo mà đặt nó cụ thể rõ ràng đó, nhưng mà có thể nó quá sức
mình rồi thì mình tu cũng không nổi nữa.
Mình biết
cái nhiệt tâm mình đến mức độ nào, mình còn cái quyết liều tử để cho mình thực
hiện con đường này, hay là mình còn đang sợ chết? Thì mình đặt ra như vậy thì
coi chừng mình tu không tới đó. Rồi cái nghị lực của mình, nó có mạnh mẽ chịu đựng
được những cái chỗ mà nó thử thách, mà nó mệt nhọc mà khi mình thực hành nó suốt
cả thời gian dài như vậy, mình có chịu được không? Đó là những cái khó!

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét