388- 15- LÝ DUYÊN KHỞI KHÁC LÝ DUYÊN SANH
(42:27) Kế
câu hỏi kế:
“Thưa Thầy! Con hiểu lý duyên khởi có
đồng nghĩa với duyên sanh không? Xin Thầy từ bi chỉ giáo để con khỏi lầm lạc!”
Bởi vì hầu
như người ta hiểu cái lý duyên khởi đó, thì nó giống như cái lý duyên sanh.
Nhưng mà ở trong kinh điển thì nó có hai cái nghĩa rất là rõ ràng.
Trong Kinh
Hoa Nghiêm tức là kinh phát triển Đại Thừa, thì nó diễn tả cái sự trùng trùng
duyên khởi. Cho nên ở đây hỏi chữ duyên khởi với duyên sanh, thì chữ trùng
trùng duyên khởi này trong Hoa Nghiêm, tức là thế giới Hoa Nghiêm nó trùng
trùng duyên khởi, từ cái pháp này nó sanh khởi các pháp khác.
Cũng như bây
giờ trong khi mình đang nói chuyện, tức là cái pháp mà đang nói chuyện này, nó
sẽ sanh khởi cái pháp, khi mà vừa thoát ra cái lời nói trái tai người khác thì
ngay đó nó sanh cái pháp khác rồi, từ đó nó sân giận, rồi từ sân giận nó đi đến
các pháp mà đánh đập nhau, từ đó nó sanh ra những cái ác pháp nó trùng trùng,
nó khởi ra. Còn các pháp thiện thì cũng từ đó nó cũng trùng trùng nó khời ra, từ
đó nó nối tiếp những cái pháp đó. Thì cái này nó không phải là cái đồng nghĩa với
duyên sanh.
Duyên sanh
thì Đức Phật chỉ có, ở trong Thập Nhị Nhân Duyên thì nó chỉ có mười hai duyên
mà thôi. Còn cái kia nó trùng trùng, nó nhiều vô lượng, nó không có thể tính đếm
được. Nó tùy theo các cái pháp đó mà nó sanh khởi liên tục, từ pháp này nó chuyển
biến tới pháp khác, nó trùng trùng duyên khời, cho nên nó vô lượng.
Còn cái
duyên sanh thì nó nằm gọn ở trong Thập Nhị Nhân Duyên mà thôi. Hễ cái này có
thì cái kia có, mà cái này không thì cái kia không, cái này diệt thì cái kia diệt.
Vì cái duyên sanh thì nó chỉ nằm gọn ở trong mười hai duyên, cho nên mười hai
duyên này diệt sạch thì tức là thế giới giải thoát, mà mười hai duyên này sanh
thì thế giới nó đau khổ.
Nghĩa là Đức
Phật muốn thế giới tức là cái cuộc sống của con người gắn liền vào với thân, thọ,
tâm, pháp của họ, cho nên cái cuộc sống nó gắn liền, mà cái thế giới, cái mười
hai duyên nó hợp lại với cái thân, thọ, tâm, pháp của cái người đó, lồng ở
trong cái cuộc sống.
Đó cho nên
thí dụ như cái Thủ, cái Hữu thì nó đâu có nằm, cái đó là cái ngã sở, nó nằm ở
ngoài rồi, nó không có nằm ở trong cái thân này. Còn cái Thức, cái Hành, cái Lục
Nhập, cái Ái, cái Xúc thì nó nằm ở trong cái thân của chúng ta, cái Thọ cũng nằm
trong thân của chúng ta. Còn cái môi trường xung quanh của chúng ta nó là từ
cái Sanh, cái Thủ, cái Hữu, đó là cái môi trường ở xung quanh của chúng ta.
Cho nên vừa
là mình mà vừa là các pháp ở xung quanh mình, cho nên Đức Phật nói đó gọi là Thập
Nhị Nhân Duyên hay Mười Hai Nhân Duyên. Mà Đức Phật gọi Thập Nhị Nhân Duyên đó
là một cái thế giới có mình, có mọi vật xung quanh, có ngã, có ngã sở, có mình,
có pháp.
Cho nên nó
toàn bộ là cái thế giới này, nó hợp lại thì nó thành ra một cái thế giới khổ.
Mà nó rã ra, nó tan rã, nó hoại diệt thì cái thế giới đó nó hết đau khổ.
Cho nên cái
nghĩa của duyên sanh, nó không phải là cái nghĩa của duyên khởi. Còn duyên khởi
thì nó là trùng trùng duyên khởi, vô lượng lận.
Nó là về cái
chữ nghĩa, mình phải hiểu rõ, không khéo thì mình gặp cái duyên khởi thì mình
nghĩ rằng duyên khởi cũng như duyên sanh thì không đúng.
16- TẬP ỔN ĐỊNH
HƠI THỞ
(45:46) Hỏi: “Con
tu hơi thở bốn giây để ổn định hơi thở, con thấy rất an ổn và ngồi thở rất tỉnh,
không có vọng tưởng như vậy có được không thưa Thầy?”
Đây là cô chỉ
mới tập ổn định hơi thở trong bốn giây, cô thấy rất an ổn ở trong cái bốn giây,
nó không có mệt nhọc.
Đáp: “Tập ổn định hơi thở bốn
giây như vậy thì rất tốt, sau khi ổn định hơi thở xong con tiếp tục tu tập Định
Niệm Hơi Thở và câu hữu các pháp khác để đạt mục đích mình tu.”
Đó là, bây
giờ đầu tiên thì cô Liễu Tâm này cổ tu tập ổn định cái hơi thở, bốn giây, tức
là cô thở hơi thở bình thường cô là bốn giây, cho nên cô tập cái hơi thở đó cho
nó quen. Nhưng mà cô tập bốn giây thì cô thấy rất an ổn, hơi thở nó rất an ổn,
nó không có làm cho cô mệt nhọc hay khó chịu. Vì vậy đó mà, bắt đầu cô khi mà ổn
định được…
(Xem tiếp
ở Pháp hành 35)
HẾT BĂNG

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét