347- 2- THẦN THÔNG DỤC NHƯ Ý TÚC
(5:28) Bây
giờ chúng ta tiếp tục Dục Như Ý Túc. Thì khi mà Định Như Ý Túc, tức là chúng ta
muốn định nào, thì nó ngay vào định đó. Bây giờ thí dụ như Thầy không cần nhập
Tứ Thiền, thì thầy nhập Nhị Thiền, Thầy nói: “Cái tâm bây giờ tịnh chỉ
Tầm Tứ nhập Nhị Thiền!” thì ngay đó Thầy chỉ nằm cho đúng ở trên cái tụ
điểm của Thầy, tức là cái nơi mà Thầy nằm yên lặng ở trên cái hơi thở, biết hơi
thở ra vô, thì nơi đó Thầy bám chặt, thật chặt ở chỗ đó.
Cho nên ở
đây các con mà đã tu, thường tu với Thầy, Thầy có dạy các con tu tập cái niệm,
cái hơi thở để mà rèn luyện cái tụ điểm. Khi có tụ điểm rồi thì chúng ta có cái
chỗ nằm chặt, từ cái chỗ nằm chặt đó mà chúng ta nó nhập được các định.
Bởi vậy cho
nên có một nhà bác học nói: “nếu mà ai cho tôi một cái điểm tựa, tôi sẽ
bẩy cả vũ trụ”. Ở đây Thầy cho các con được cái điểm tựa, cái điểm tựa đó
là cái tụ điểm, cho nên bây giờ các con sẽ bẩy cả vũ trụ.
Nghĩa là bây
giờ ở đây, mà cái mặt trăng ở kia, mặt trời ở kia mà ngồi đây mà rờ được nó thì
không phải bẩy vũ trụ được sao? Cho nên các vật xung quanh chúng ta, chúng ta
sai bảo nó, đều nó làm theo hết.
Một cái bàn
này, chúng ta bảo: “Phải hiện ra một cái bàn nữa!”, thì ngay đó có
một cái bàn y như vậy nữa. Một cái ca này bảo ra, không phải đây là cái sự tưởng
tượng, bảo ra mọi người đều thấy sự thật. Không phải là một cái sự nói láo, mà
đây là một cái sự thật, cái quyền năng của nó, nó làm như vậy đó, đó là cái sự
thật.
Nhưng không
phải chúng ta, cái mục đích, Thầy nhắc lại, không phải là mục đích chúng ta tu
tập để có những cái thần thông đó, mục đích chúng ta để làm chủ sự sống chết.
Mà khi làm chủ được sự sống chết thì cái chuyện mà làm được những chuyện này
thì như trò đùa của chúng ta. Vì nó có cái đạo lực ở trong thân tâm của chúng
ta bảo hơi thở ngưng, thì cái chuyện mà bảo tất cả mọi vật nó phải theo lệnh
chúng ta truyền.
Đó, hôm nay
thì các thầy thấy rằng, như Đức Phật đã nói, khi mà nhập Tứ Thiền, mà cái danh
từ của Phật dùng ở đây thì chúng ta thấy nó không có nói tới Tứ Thiền, mà Đức
Phật nói: “Với tâm định tĩnh, thuần tịnh không cấu nhiễm, không phiền não,
nhu nhuyễn dễ sử dụng, vững chắc, bình thản”. Đó, với cái tâm đó là cái Tứ
Thiền đó.
Thì Tỳ Kheo
đó bây giờ mới dẫn cái tâm mình đến các thần thông, và chứng được các loại thần
thông như một thân hiện ra nhiều thân, nhiều thân hiện lại một thân.
Bây giờ Thầy
xin nói thêm cái phần này để thấy rằng nó có nhiều cái đặc biệt của cái, ở đây
Đức Phật nói rất là ngắn gọn. Ở đây nó có cái phần thân và tâm.
Bây giờ Thầy
ngồi đây Thầy truyền lệnh nè, thí dụ Thầy bảo nè: “Cái tâm phải biến
cái thân này ra một con chim”, thì ngay cái tâm nó làm cho cái thân này trở
thành một con chim, cái thân mất tiêu, không thấy cái thân nữa. Còn nếu mà cái
tâm nó, truyền lệnh cho cái tâm: “Cái tâm phải biến ra con chim” thì
cái thân ngồi đây mà có con chim.
Do đó mà
chúng ta mới biết rằng cái pháp hướng chúng ta sử dụng tu tập như thế nào. Bây
giờ đó, chúng ta mới nói: “Cái tâm biến ra cái bàn y như cái bàn này” thì
cái bàn này còn một cái bàn do tâm biến ra.
Cho nên khi
tu, chúng ta phải rành cái chỗ này mà chúng ta dùng pháp hướng chớ không phải
là chúng ta muốn nói bừa, nói đại được. Chúng ta phải dùng pháp hướng cho chính
xác. Chúng ta nói: “Tâm, phải biến ra một cái bàn, như cái bàn đang hiện
trước mặt đây!” thì cái tâm biến ra cái bàn, thì cái bàn này còn
nguyên.
Nhưng mà
nói: “Cái bàn này phải biến ra một cái bàn nữa!” thì cái bàn
này nó biến ra cái bàn nữa, cái vật này nó biến ra cái bàn nữa. Còn nói như thế
này: “Cái bàn này biến ra con chim!” thì cái bàn này mất, có một
con chim.
(8:52) Cho
nên trong khi luyện, mà muốn luyện một cái gì đó, thì nó không phải trong một lần
mà chúng ta hướng ra được liền, nó biến ra liền, mà chúng ta phải hướng tâm nhiều
lần, nhắc nhiều lần.
Thí dụ như
bây giờ mình bảo: “Cuốn sách này, cuốn kinh này phải biến ra một cuốn
kinh nữa!”, mình nhắc như vậy, một lần nó thấy chưa, nó nằm trơ trơ,
nó có một cuốn, nó chưa hai cuốn. Nhắc nhiều lần cho đến khi đủ sức, Thầy thấy
nó có một cuốn kinh, thì biết rằng mình đã thành tựu được cái pháp biến ra như
vậy. Đó!
Thì như vậy
là mình muốn cái gì thì mình phải tập luyện cái đó. Sau đó rồi mình, khi mình tập
luyện hết Dục Như Ý Túc này rồi, thì bắt đầu mình ra lệnh cái gì nó cũng làm
theo hết liền tức khắc, chớ không phải còn như trong lúc tu tập. Còn trong lúc
tu tập thì nó phải một lần, hai lần, ba lần, cho đến năm lần, mười lần nó mới
thị hiện ra được. Còn khi mà chúng ta tu tập xong rồi, chúng ta bảo cái gì nó
làm ra cái nấy hết.
Đó là một
cái quyền lực, mà chúng ta đã cướp lại cái quyền làm chủ sự sống chết của chúng
ta thì chúng ta cướp lại cái quyền làm chủ cả vũ trụ. Làm chủ được thân này tức
là làm chủ vũ trụ rồi, cho nên làm chủ luôn các pháp.
Do đó chúng
ta có một cái sức lực kinh khủng ở trong con người của chúng ta, rất là kinh khủng.
Chỉ cần chúng ta rèn luyện đúng cách thì chúng ta sẽ có những cái đặc biệt vô
cùng mà không thể người ta nghĩ lường được, cho nên “bất khả tư nghì” mà, không
thể nghĩ lường.
Mà cái đó ở
đâu? Quý thầy biết nó ở đâu? Ở trong bộ óc chúng ta đây. Khi chúng ta đánh thức
một số tế bào não chúng ta mà không làm việc, nó đang nằm im lìm đây, bắt buộc
cái tụi đang làm việc này ngưng lại để tụi kia làm việc, thì bắt đầu chúng ta
làm được chuyện đó.
Do đó thân định
trên tâm, thì thân định không còn hoạt động, thân nó ngưng rồi, thì nó định ở
trên tâm, tức là nó không còn hoạt động, thì cái phần hoạt động của cái tế bào
não của chúng ta hoạt động với hơi thở, thì nó cũng ngưng theo với hơi thở rồi,
thì còn lại một số mà không hoạt động tức là buộc lòng nó phải hoạt động. Nó hoạt
động thứ nhất là duy trì lại cái mạng sống của nó, cái phần thứ hai thì nó thể
hiện siêu việt, rất siêu việt.
(10:49) Cho
nên ở đây chúng ta chỉ cần pháp hướng, chúng ta muốn cái gì chúng ta hướng nấy.
Cho nên bây
giờ các con đã là những người đã học pháp hướng rồi, thì Thầy không cần nhắc mất
thì giờ vô ích. Cho nên Thầy nói chỉ cần hướng, mà trạch pháp, lúc bấy giờ các
con đã là một cái người mà đã ly dục ly ác pháp rồi, cái tâm rất thanh tịnh,
các con đặt ra cái pháp hướng nào nó rất là chính xác và hợp với khả năng của
các con, tức là đặc tướng.
Còn nếu mà
các con chưa ly dục ly ác pháp, tâm các con còn bị Ngũ Triền Cái, Thất Kiết Sử
trói buộc, Ngũ Triền Cái che mờ thì lúc bấy giờ các con đặt có khi trúng, khi
trật, cho nên có khi các con đặt ra hiệu quả lắm, nhưng mà có khi các con đặt
ra không hiệu quả. Do sự ức chế tâm mà Thất Kiết Sử với Ngũ Triền Cái chưa có xả
hết thì các con chưa thành tựu cao đâu.
Đó là những
cái mà Thầy biết được, Thầy hiểu được, Thầy nhắc nhở các con. Không khéo các
con nhắc, ức chế tâm, người cũng nhập Tam thiền, rồi cũng thân định trên tâm,
mà tâm định trên thân, mà rồi sao hướng Tứ Như Ý Túc mà không đạt được như ý muốn,
thì cái đó là cái sai.
Nhưng mà chắc
chắn là các con sẽ không bao giờ đạt được cái định mà thân định trên tâm, không
đạt được, vì nó không bao giờ ngưng hơi thở.
Cái tâm mà
còn dục lạc, cái tâm mà còn chưa có đoạn dứt Thất Kiết Sử, chưa có đoạn dứt Ngũ
Triền Cái, chưa có ly ra được thứ này, thì các con truyền lệnh gì cái hơi thở
các con vẫn thở, không bao giờ nó nghỉ. Chỉ có tưởng là các con thấy nó mất, chứ
nhưng mà các con hướng tâm ra là thấy nó cũng thở khì đó, nó không bao giờ nó mất.
Cho nên ở
đây là cái đúng, và đồng thời Thầy xin nhắc lại cái phá âm thanh, là cái âm
thanh nó ở bên ngoài nó luôn luôn bao giờ nó cũng có. Cho nên chúng ta phá âm
thanh, tức là chúng ta hướng cái tâm chúng ta quay vào mà không để cho nó bị
nghe âm thanh mà thôi, chớ không phải chúng ta đập phá âm thanh bên ngoài được.
Nhưng chúng
ta phá các hành, cái lực của chúng ta phá các hành trong thân thì nó là thực tế.
Cho nên khi mà chúng ta hướng tâm nhắc: “Hơi thở tịnh chỉ, các hành
ngưng!” thì lúc bấy giờ hoàn toàn nó ngưng, thì lúc chúng ta hướng tâm
ra, tức là trở về ý thức, thì chúng ta xem lại thì chúng ta thấy hoàn toàn là,
cái thân của chúng ta hoàn toàn là ngưng hoạt động, không còn thở, không còn gì
hoàn toàn.
Còn nếu mà
chúng ta hướng ra mà thấy nó còn thở tức là chúng ta bị tưởng định. Tưởng định
tức là chúng ta hướng ra thấy nó còn thở khì khì, thì tức là đây là cái tưởng rồi.
Tưởng là thấy như mình nín thở, không thở nữa, nhưng mà sự thật ra nó còn thở,
đó là bị tưởng che, che mờ, do đó chúng ta chưa nhập được Tam Thiền cho nên còn
tưởng.
Bởi vì tưởng
nó có tới mười tám loại hỷ tưởng lận chớ không phải một loại hỷ tưởng. (13:03) Ai
đã từng học theo Thầy thì Thầy có kể ra mười tám cái loại tưởng này chớ không
phải, Phật nói thì đơn giản, muốn nhập Tam Thiền thì ly hỷ trú xả, Phật nói ly
hỷ, nhưng mà mười tám cái loại hỷ tưởng chớ đâu phải một loại hỷ đâu, nó đâu
đơn giản. Nếu mà có một cái loại hỷ mà ly nó rồi thì dễ quá rồi, còn cái này tới
mười tám loại hỷ mà, đâu phải chuyện dễ!
Đó, thì như
vậy là các thầy phải thấy rằng khi mà Thất Giác Chi mà thực hiện thì cái Trạch
Pháp Giác Chi nó có hiệu quả vô cùng, là chúng ta trạch pháp đâu nó đúng đó, là
do cái tâm chúng ta đã ly dục ly ác pháp từ cái chỗ mà nhập Sơ Thiền.
Còn cái tâm
mà chúng ta chưa ly dục ly ác pháp, bây giờ chúng ta nhập Tam Thiền hay Tứ Thiền,
mà chúng ta đặt cái pháp hướng thì cái Thất Giác Chi mà gọi là Trạch Pháp Giác
Chi, chúng ta sẽ đặt sai, chúng ta chọn ra cái câu không đúng.
Các thầy phải
hiểu được cái chỗ mà đi từ cái con đường của đạo Phật, nó có sắp xếp từng cái lớp
để mà chúng ta tu tập.
Cho nên
chúng ta tu tới đâu, cái lớp thấp chúng ta tu tập, từ cái lớp thấp đến cái lớp
cao chúng ta đạt thấy kết quả rõ ràng, ngày ngày chúng ta tu rất tiến bộ, nó,
cái ngày nào chúng ta cũng thấy có kết quả, nó hăng hái, nó làm chúng ta thích
thú tu hành lắm. Còn chúng ta tu mà dậm chân tại chỗ tức là chúng ta tu sai rồi,
không thấy kết quả.
Cho nên bây
giờ chúng ta muốn cái thân này mà đi qua cái vách, đi qua một cái vách đá hoặc
là biến hiện ra nhiều thân, thì chúng ta cũng dùng pháp hướng, thí dụ như Thầy
ngồi đây, Thầy hướng tâm Thầy thầy nhắc: “Cái thân này phải biến ra năm
thân, mười thân, trăm thân!”
Thầy ra lệnh
nó như vậy, rồi Thầy ngồi đây, Thầy ngồi yên lặng, một lúc Thầy thấy nó ngồi một
bầy ra như thế này, đúng rồi, nó đã thực hiện được rồi. Còn nếu mà nó chưa ngồi
ra một bầy thì chắc chắn là chưa được, còn hướng nữa.
Rồi Thầy thỉnh
thoảng hướng rồi nằm im đó để chờ xem coi nó hiệu quả như thế nào, thì lúc bấy
giờ gọi là tu Tứ Như Ý Túc, Dục Như Ý Túc.
(14:47) Còn
Tuệ Như Ý Túc thì các thầy cũng biết rằng, chúng ta muốn hiểu biết cái gì đó
thì chúng ta luôn luôn chúng ta hướng tâm nhắc, thì nó sẽ hiểu biết ra cái nấy,
thì lúc bấy giờ Tuệ Như Ý Túc tức là nó tới Tam Minh rồi, cái giai đoạn Tuệ Như
Ý Túc là bắt đầu thực hiện Tam Minh.
Cho nên lúc
bấy giờ thực hiện Tam Minh, tức là cái Tuệ của chúng ta nó sẽ sáng suốt vô
cùng, chúng ta muốn nó biết nhiều đời, nhiều kiếp thì ngay đó nó sẽ biết được
nhiều đời nhiều kiếp.
Cũng như bây
giờ, Thầy nói bây giờ Thầy đương ngồi kiết già, Thầy bảo: “Cái thân này
bay lên hư không!”, một lần không thấy bay, hai lần không thấy bay,
cái bắt đầu nó bay lên nó đụng cái thiết này nó không bay ra được. Thầy biết rằng
mình bay được, thôi đi ra ngoài sân để ngồi làm thử coi.
Thì bắt đầu
đó, ra sân mới ngồi kiết già, bảo nó: “Bay lên hư không!”, bắt đầu
nó bay bổng lên, bay ngút trên đọt cây, bay ngút cao hơn đọt cây. Như vậy hôm
nay mình thực hiện được bay trên hư không rồi thì thôi bây giờ dẹp cái này đi,
mình đi tu tới các khác.
Cho nên mình
thử, bây giờ mình truyền lệnh: “Cái tay này phải rờ cái mặt trời, mặt
trăng!”, thật sự ra Thầy không có đưa cái tay Thầy rờ đâu, mà nó rờ mặt
trời, mặt trăng, Thầy biết ờ mình có rờ mặt trời, mặt trăng. Đó là cái chỗ mà
mình hướng tâm mình nhắc, để rồi mình thấy rõ ràng cái tay mình rờ mặt trời, mặt
trăng, nóng hay mát, hay lạnh chỗ nào mình biết, và nó gồ ghề núi đá như thế
nào mình phải biết.
Đó là cái chỗ
siêu việt của một cái người mà tu thiền của của Phật giáo như vậy đó. Mà không
cần phải tu tập cái này, chỉ cần chúng ta ly dục ly ác pháp, thì cái chỗ này là
chúng ta sẽ làm được hết. Cho nên chỉ dùng cái pháp hướng mà chúng ta đã đạt được
những kết quả này.
Đó là cái phần
tu tập Như Ý Túc.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét