348- (3?) 4- TÚC MẠNG MINH: THU NGẮN THỜI GIAN
(16:14) Và
cái phần Tam Minh thì chắc chắn là nó cũng giống như vậy thôi. Khi mà Tuệ Như Ý
Túc, thì cái phần đó là cái phần nói về Tam Minh rồi. Thì như vậy chúng ta cũng
hướng tâm đến Tam Minh, Đức Phật dạy mà, hướng tâm đến Tam Minh.
Tức là chúng
ta hướng: “Bây giờ cái tâm phải thu ngắn cái thời gian này lại, trong
cái hiện tại từ 2500 năm nay để coi Đức Phật thuyết cái bài kinh Sa Môn Quả này
như thế nào!”. Ra lệnh nó như vậy à, rồi mình ngồi đây mình im lặng,
mình im lặng nhập ở trên cái Tứ Thiền, mình giữ cái tâm yên lặng ở trên cái định
của Tứ Thiền, hoàn toàn mất tiêu.
Nhưng mà tuần
tự lại nghe âm thanh của Phật và thấy được Đức Phật đang thuyết giảng với một
nhà vua đang ngồi, rõ ràng là mình trực tiếp mình nghe được cái lời pháp đó, và
bắt đầu cái bài pháp đó thuyết như thế nào.
Đó thì như vậy
là chúng ta đã trở về với cái quá khứ, tức là thu ngắn cái thời gian của quá khứ
trở lại nằm trên một điểm trên cái hiện tại cho chúng ta.
Cho nên ở
trong cái định Tứ Thiền đó, thì chúng ta sẽ như là một cái người mà không có
cái thời gian, muốn cái chỗ nào là cũng được, cái thời gian nào chúng ta cũng
có thể được hết. Cho nên chúng ta muốn hướng tâm đến nhiều đời nhiều kiếp của
mình, đời thứ nhất gần cái đời này, thử coi mình là ai, tên gì, họ gì, làng nào
thì cũng nhắc tâm như vậy.
Bây giờ mình
ngồi đây mình nhắc như thế này: “Cái tâm này đi trở về quá khứ một đời,
để xem coi đời kế đây ta là ai, tên họ gì, ở làng nào, xứ nào, nước nào, cha mẹ
tên gì, anh em tên gì, sinh hoạt như thế nào, làm nghề gì trong cái thời đó!”. Thì
ngay đó mình ra lệnh như vậy, cái bắt đầu mình im lặng một chút xíu, thì mình vẫn
biết được từ tên họ nè.
Mà nó biết
được với một cách rất là cụ thể rõ ràng từng chi tiết một: tên họ, làm nghề gì,
như là diễn biến từ một cuốn phim mà chúng ta đã nhìn thấy những hình ảnh mà
đang sinh hoạt ở trong một cái cuốn phim.
Đó, một cách
rõ ràng, nhưng mà chỉ có cần hướng như vậy thôi chớ đâu có cần làm cái gì đâu,
nhưng mà ra lệnh nó làm được tất cả. Đã nói bảo cái tâm này phải biến con chim
thì nó biến được con chim, thì cái chuyện mà bảo để cái tâm này nó trở về quá
khứ mà nó biết được cái chuyện một đời của nó thì quá dễ rồi, không còn khó nữa,
đó gọi là Tuệ Như Ý Túc.
Do cái chỗ
tu tập như vậy đó, thì chúng ta thấy rằng nó rất là vi diệu. Do đó bây giờ
chúng ta mới trở về một đời nữa, một đời nữa kế cho đến vô lượng đời chúng ta đều
biết rất rõ, làng xã và đời đó có vợ con tên gì, đứa thứ nhất tên gì, đứa thứ
hai tên gì, có vợ có chồng như thế nào, sanh bao nhiêu con, gia phả như thế nào
đều biết rõ hết!
Rồi những
cha mẹ mà trong cái đời trước như vậy, thì hiện bây giờ đang tái sanh chỗ nào
làm gì, làm gì biết hết! Rất rõ! Cho nên khi một cái người mà tu hành mà có cái
thần lực như vậy rồi thì người ta đâu có bỏ cha mẹ người ta, người ta báo hiếu,
rất là báo hiếu. Cha mẹ mất rồi, người ta dùng cái thần lực để người ta tìm cha
mẹ sanh chỗ nào, người ta tìm cái duyên để người ta độ cha mẹ.
Không phải
cha mẹ trong một cái đời nay, như bây giờ Thầy có cha mẹ Thầy mới sanh thầy ra,
thì không phải những cha mẹ trong một đời nay đâu, mà cha mẹ trong nhiều đời kiếp.
Thầy mang biết bao nhiêu lớp thân, thì biết bao nhiêu cha mẹ!
Do đó mới
nhìn lại trong cái quá khứ đó để tìm tất cả những cha mẹ của mình, rồi mình lần
lượt mình độ. Mình độ để đền đáp ơn, mỗi một kiếp vậy người bố thí cho mình một
cái thân, để cho mình tiếp tục trên con đường, đến hôm nay mình giải thoát, làm
sao mình quên công ơn của người đó được? Cho nên mình luôn luôn bao giờ cũng nhớ
cái người đại thí chủ này hết. Mà mình có nhiều vô lượng người đại thí chủ chớ
không phải là một đại thí chủ trong một kiếp này.
(19:41) Cho
nên các con bây giờ ngồi bịn rịn mà thương cha nhớ mẹ trong kiếp này là các con
ngu si. Thầy nói là vô minh! Không biết bao nhiêu đời, cha mẹ biết bao nhiêu đời
sao không khóc? Mà bây giờ cha mẹ trong đời nay lại khóc? Cái đó là ngu si, chỉ
thấy có bây giờ!
Bây giờ
chúng ta khóc phỏng chừng chúng ta có làm gì mà báo hiếu ông bà được sao? Chúng
ta hãy nỗ lực tu hành, thì may ra chúng ta sẽ giúp được cha mẹ trong đời hiện
nay, mà còn giúp đỡ cha mẹ biết bao nhiêu đời để đền đáp ơn!
Cho nên sự
tu hành của đạo Phật rất là thực tế và hiếu hạnh rất là cao tuyệt chớ không phải
hiếu như đạo Khổng. Cái chữ hiếu của Đạo Khổng rất là tầm thường, chỉ cung phụng
cho một đời cha mẹ này trong vật chất lẫn tinh thần trong cái cuộc sống an ổn
trong đời nay mà thôi, chứ chưa có đem lại cho người một giải thoát chân thật.
Mặc dù là an
ổn, làm cái trò như là trong Nhị Thập Tứ Hiếu - hai mươi bốn cái điều hiếu của
đạo Khổng, thì thật sự ra như ông Lão Lai già cả rồi làm cười cho cha mẹ vui,
thì đó chẳng qua là cười trong tiếng khóc, chớ đâu phải là cười. Cười trong tiếng
khóc là bây giờ thân của cha mẹ đang hoại diệt, đang già, đang khổ sở nè, đang
đau bệnh nè, ông có thay thế được không mà cười? Cho nên ông chỉ làm trò để mà
vui đỡ trong một cái hiện tại, trong khi đó để quên đi cái nỗi đau khổ của sự
già, của sự yếu, sự bệnh tật của cha mẹ mình, chớ ông có thay thế được đâu?
Cho nên
không, ở đây chúng ta chỉ cho cha mẹ chúng ta vượt thoát ra khỏi cái chỗ sinh tử
này, cái đó là hiếu, hiếu rất là hiếu! Còn bây giờ chúng ta có chỉ như vậy, có
làm như vậy thì cũng chẳng qua là cái hiếu nhỏ nhỏ mà thôi, trong cái vật chất,
tinh thần của vật chất mà thôi.
Cho nên ở
đây thật sự ra chỉ có đạo Phật mới là đại hiếu, còn các tôn giáo khác thì có hiếu,
nhưng mà hiếu trong một đời và hiếu ở trong cái vật chất của thế gian, chớ
không phải cái hiếu thật sâu của đạo Phật.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét