326- 2- HƠI THỞ LÀ PHÁP MÔN TỐI ƯU ĐỂ VIÊN THÀNH ĐẠO QUẢ
(2:43) “Định
Niệm Hơi Thở là một loại định quan trọng suốt quá trình tu tập của chúng ta, đến
khi nhập được định làm chủ sự sống chết mà còn chưa bỏ, phải dùng nó nhập tới
Diệt Thọ Tưởng Định để giữ lại thân xác này mới lìa hơi thở.”
Nghĩa là cái
Định Niệm Hơi Thở mà chúng ta dùng chúng ta nhập tới cái Tứ Thiền là nó làm chủ
được cái hơi thở sự sống chết rồi, nhưng mà chúng ta chưa phải bỏ hơi thở đâu,
chúng ta còn nương cái hơi thở này để mà nhập được tới Diệt Thọ Tưởng Định, tức
là Diệt Tận Định đó, chúng ta còn nương vào nó để mà chúng ta nhập Diệt Tận Định.
Vậy thì rõ
ràng là tới cái định cuối cùng vẫn còn dùng cái hơi thở. Còn trái lại khi mà
chúng ta thực hiện Tứ Như Ý Túc hay Tam Minh thì chúng ta mới không dùng cái
hơi thở mà thôi.
Bởi vì lúc bấy
giờ chúng ta đang ở trong cái trạng thái Tứ Thiền là thân định trên tâm mà tâm
định trên thân, thì chúng ta không có còn trở ra cái hơi thở nữa, mà chúng ta ở
trong cái trạng thái định đó chúng ta mới ra lệnh cho cái năng lực, cái đạo lực
của chúng ta, nó điều khiển tất cả mọi cái sự vi diệu mà không lường được là do
ở trong cái trạng thái đó.
Còn nếu mà
chúng ta ra cái hơi thở rồi thì cái năng lực đó nó không còn có nữa. Mà năng lực
đó là do cái sức định của chúng ta, nó từ cái chỗ định đó mà nó có cái năng lực.
Cho nên
chúng ta phải nhập vào cái định, mà đúng cái định đó là cái định “thân định
trên tâm, tâm định trên thân”, tức là thân tâm nó trở thành một khối định. Còn
bây giờ cái tâm định không, mà cái thân chưa định, thì chúng ta chưa có đủ cái
năng lực, chưa đủ cái quyền lực để mà làm chủ.
Thì ở trên
cái bước đường tu tập, chúng ta mới thấy được cái chỗ mà cái tâm thanh tịnh và
CÁI thân thanh tịnh chúng ta. Và vì vậy mà cái hơi thở là cái mấu chốt để chúng
ta đầu tiên để tu tập thanh tịnh.
Như Thầy vừa
nói, bây giờ tu Tứ Chánh Cần ngăn các pháp ác, thì chúng ta hít thở, “hít
vô tôi biết tôi hít vô, thở ra tôi biết tôi thở ra”, thì như vậy là trong
cái đầu của chúng ta nó không có nghĩ một cái niệm gì hết do nương vào cái hơi
thở này.
Thì ngay đó
là cái pháp hơi thở, Định Niệm Hơi Thở đầu tiên đã giúp cho chúng ta ngăn chặn
được cái ác pháp, làm cho chúng ta ly dục ly ác pháp thì cũng phải là hơi thở.
Đó, thấy rõ như vậy thì chúng ta biết.
Và cuối cùng
mà chúng ta muốn để lại cái nhục thân này, cái thân này mà không hôi thúi, như
một cái người người ta ướp thuốc, ướp xác để cho cái thân nó không bị hôi thúi
đó, thì cái người mà nhập Diệt Thọ Tưởng Định thì cũng phải nương cái hơi thở để
mà nhập cái định cuối cùng, để giữ lại cái thân này, mà để lại ngàn năm mà
không bị hư hoại.
Thì đó là một
cái định mà gọi là cái định cao nhất ở trong các cái loại định, nhưng vẫn phải
là nương vào cái hơi thở mà tu tập.
(05:26) “Do
kinh nghiệm tu hành, Thầy biết tất cả sự lợi ích của hơi thở không thể nghĩ lường”
Nghĩa là
trên cái hơi thở từ bắt đầu các con tu, bắt đầu vào tu, thì dùng cái hơi thở mà
đi phá cái này phá cái kia, tức là phá các pháp ác cho đến điều khiển, cho đến
nhập tới Tứ Thiền các hành ngưng hoàn toàn, thì không nương vào cái hơi thở thì
không có cái lối nào mà chúng ta điều khiển được hết.
“Giả
thiết trong thế gian này không có hơi thở thì không có loài vật và cỏ cây xuất
hiện trên cái hành tinh này.”
Bây giờ
chúng ta đặt thành giả thiết đi, trong cái thế gian này mà không có hơi thở, Thầy
muốn nói hơi thở là cái gì chắc các con hiểu rồi chứ gì, thì không có cái loài
vật và cây cỏ xuất hiện trên cái hành tinh này được. Vì có cái hơi thở mà có
loài vật xuất hiện.
Cho nên các
con thấy một cái hành tinh nào mà không có cái sự sống thì làm sao có hơi thở
được? Cho nên cái hành tinh đó đâu có loài vật, đâu có cây cỏ! Cho nên ở đây
chúng ta thấy rõ ràng là cái môi trường sống chúng ta là phải lấy cái hơi thở
mà làm chính của nó rồi, vì vậy mà con đường tu của đức Phật mà đã tìm ra cái
hơi thở, để mà thực hiện cho cái sự tu tập của mình đến cái mức cuối cùng làm
chủ sự sinh tử, thì nó rõ ràng và cụ thể.
“Những
người tu hành mà được viên thành đạo quả, dù là chánh đạo hay là tà đạo thì hơi
thở là một pháp môn tối ưu cho họ.”
Các con thấy
rõ ràng như người ta tu yoga này, như các loại thiền khác, bắt đầu vào tu họ
cũng đều phải nương hơi thở hết để họ nhiếp tâm. Ít có cái pháp môn nào mà rời
hơi thở, chỉ có Thiền Đông Độ là không nương hơi thở thôi.
“Nếu
pháp môn nào mà không dùng hơi thở thì pháp môn đó sẽ không được viên mãn, chỉ
là một thứ tưởng tượng mà thôi.”
Ở đây cái ý
Thầy muốn chỉ cái đó là Thiền Đông Độ nó không có dùng cái hơi thở.
(07:13) “Ở
đây không có pháp nào bỏ cả, pháp hơi thở càng tu càng thấm nhuần, càng dễ câu
hữu đối với các pháp môn khác.”
Nghĩa là đối
với cái pháp môn hơi thở, mình càng tu hơi thở bao nhiêu càng thấm nhuần được
bao nhiêu thì mình câu hữu với các pháp khác thì rất dễ. Còn cái người mới chập
chững vô chưa có tu tập về cái hơi thở mà câu hữu với pháp này pháp kia, họ rối,
hơi của họ nó không ăn nhập vào đâu hết.
“Thầy
chỉ vạch cho các con biết đường đi của đạo Phật bắt đầu từ nơi đâu: từ giới luật
gọi là Thánh giới, kế đó là Thánh phòng hộ sáu căn.”
Nghĩa là bắt
đầu mình đi vào con đường tu tập của đạo Phật, thì bắt đầu từ cái giới luật mà
gọi là Thánh giới luật.
“… kế
đó là Thánh phòng hộ sáu căn, kế đó nữa là Thánh thiểu dục tri túc, kế đó nữa
là Tứ Chánh Cần.
Trong
Tứ Chánh Cần có các pháp để tu tập Thánh Chánh Niệm Tỉnh Giác Định, Thánh Vô Lậu
Định, Thánh Định Niệm Hơi Thở.”
Đó thì các
con thấy Thầy sắp xếp ở trên cái chỗ tu tập cái giai đoạn đầu của đạo Phật đó,
từ cái giới luật, cái Thánh giới luật đó, cho đến cái Định Niệm Hơi Thở, thì nó
nằm ở trong một cái giai đoạn đầu của nó hết, nó không ngoài cái giai đoạn đầu
của cái sự tu tập này.
“Mặc
dù tùy thuận các pháp khác mà Thầy dạy Định Niệm Hơi Thở trước, nhưng Định Niệm
Hơi Thở thuần thục thì các pháp khác lại dễ dàng tu.
Cho
nên trong quá trình, thời gian tu Định Niệm Hơi Thở không có phí mà có lợi ích
rất lớn. Khi các con đã chấp nhận đường lối tu tập của đạo Phật, thì lấy Định
Niệm Hơi Thở câu hữu với các pháp khác thì kết quả rất chóng, nhưng biết cách kết
hợp thì sự tu tập lại còn nhanh chóng hơn.”
Nhiều khi
các con kết hợp sai, kết hợp không ăn khớp, kết hợp không đúng và cái câu pháp
hướng trạch nó không có đúng với cái tâm niệm của mình lúc bây giờ, cái trạng
thái của mình lúc bây giờ.
(09:27) Cũng
như bây giờ mình mới có sự yên lặng à, mà mình ngồi thiền, mình lại tịnh chỉ
các hành hay hoặc là hơi thở, thì cái chuyện đó sai rồi.
Vọng tưởng
mình chưa hết, ngồi lại còn vọng tưởng xẹt ra, xẹt vô mà vội tịnh chỉ âm thanh
thì làm sao mà âm thanh vắng được? Mà khi tâm mình chưa ly dục ly ác pháp, mình
vội mình hướng tâm mình diệt Tầm Tứ thì Tầm Tứ làm sao diệt được? Chỉ còn có nước
mình ngồi mình ức chế nó cho nó hết vọng tưởng thôi, chớ còn cái mà mình hướng
tâm thì chắc chắn là không hết được.
Còn mình đau
bệnh mà cái sức thiền định mình chưa có, mình chưa ly dục, ly ác pháp, tâm mình
chưa thanh tịnh, mà mình hướng tâm mình nhắc: “Cái bệnh đừng có đau nữa!”, thì
thật ra đó là mình chỉ cắn răn mình chịu đau hơn là cái mình nhắc nó.
Cho nên ở
đây mình phải đạt được cái trạng thái nào thì cái sức hiệu quả của cái pháp hướng
đó nó sẽ ở trong cái trạng thái đó. Nó hiệu quả nhiều hay ít là nó ở đúng cái mức
của nó. Chớ còn cái sức của nó ít mà mình làm cho nó nhiều thì nó đâu được?
Mình muốn cho nó nhiều, nó mạnh hơn thì đâu được! Khi mà mình luyện tập cái sức
của mình nó còn kém thì cái hiệu quả của cái pháp hướng nó phải kém.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét