325- 1- CÂU PHÁP HƯỚNG DÀI NGẮN TÙY THEO HƠI THỞ
(0:00) Những
điều mà Thầy dạy các con là cái điều mà các con tu, đến hôm nay các con mới thấy
được cái kết quả của nó giúp cho các con tu tập, nó rất tốt, chớ không phải.
Từ cái tạo,
người nào mà đã tu tạo được tụ điểm rồi bây giờ các con thấy dễ dàng gom tâm.
Còn người mà bây giờ mà mới tu, mà không có tập luyện được tạo tụ điểm, thì các
con thấy nó hay bị, cái tâm mình nó hay chạy lăng xăng, nó dời tụ điểm, nó làm
cho tâm chúng ta không nằm yên một chỗ.
Còn cái ổn định
hơi thở, mà trước kia Thầy dạy các con có căn bản, các con ổn định hơi thở, bây
giờ các con nương vào cái hơi thở là các con thấy hơi thở bình thường các con
biết liền, mà hơi thở không bình thường biết liền. Nó làm cho các con nhận ra
được cái hơi thở. Do cái chỗ tu tập đó, mà các con hiện giờ mà đi tới nữa thì
các con rất dễ dàng.
Đó thì, như
vậy thì cái căn bản mà dạy các con từ trước đến giờ, xem như là không nói những
cái tên mà các con tu đúng cái pháp của Phật, nhưng các con tu không có sai
pháp Phật chút nào hết!
“Cũng
như các con đã biết Định Niệm Hơi Thở là một trợ pháp tối ưu tối hậu cho tất cả
các pháp để đạt được kết quả tu tập viên mãn. Nếu không có Định Niệm Hơi Thở
thì chúng ta chẳng biết nương vào đâu mà tu tập. “
Đó thì, nếu
mà không có cái Định Niệm Hơi Thở thì các con sẽ biết nương cái chỗ nào đâu?
Cho nên từ bắt đầu vô tập luyện hơi thở là một cái căn bản nhất cho các con!
Bây giờ các con đã thuần thục hơi thở rồi, các con kết hợp với cái gì các con kết
hợp dễ.
Các con kết
hợp với Định Vô Lậu các con hướng nè: “Quán từ bỏ, hít vô tôi biết tôi
hít vô. Quán từ bỏ, thở ra tôi biết tôi thở ra”. Theo cái lời nói của mình
mà hít vô hít ra như vậy, nó làm cho chúng ta từ bỏ, xả đi, từ bỏ những cái tâm
tham, sân, si của chúng ta.
Như quán đoạn
dứt nè: “Hít vô tôi biết tôi hít vô, quán đoạn dứt, thở ra tôi biết tôi
thở ra”, nương vào cái hơi thở mà nhắc đi nhắc lại như vậy.
(01:50) Nếu
mà hơi thở chúng ta ngắn thì chúng ta tạo cái câu pháp hướng nó ngắn, ngắn đi,
để rồi chúng ta ngắn đến đỗi mà người ta chỉ hướng tâm người ta nhắc “vô”,
“ra”, “vô”, “ra”. Đó là cái câu hỏi, cái câu hít vô thì chúng ta nói “vô”, rồi
hết cái hít vô rồi chúng ta nói “ra”, đó là cái pháp hướng, pháp hướng nó ngắn.
Còn nói dài
hơn một chút: “thở vô” hay là “hít vô”, “thở ra” - “hít vô”, “thở ra” - tức là
hai chữ. Đó thì, nếu mà cái hướng nó hai chữ, cái hướng một chữ, và cái hướng
ba chữ, cái hướng bốn chữ, tùy theo cái pháp hướng mà chúng ta trạch nó ra
thành một cái câu pháp hướng đó, mà nó nương vào cái hơi thở để nó tu tập.
Chớ không phải
bắt buộc mà phải cố định rằng một cái pháp hướng đó nó phải năm chữ hay sáu chữ,
rồi nó luôn luôn nó như vậy, không phải. Nó tùy theo cái hơi thở chúng ta dài
hay là ngắn, chúng ta dùng cái pháp hướng.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét