321- 4- HÃY SỐNG RIÊNG MỘT MÌNH - NHƯ TÊ NGƯU MỘT SỪNG
(24:16) Cho
nên bởi vậy ở đây Thầy mới nói Đức Phật đã có giảng ở trong tập kinh, nó có bốn
mươi hai bài kệ nói về độc cư. Tức là cái bộ tập kinh này nó thuộc về Tiểu Bộ.
Tiểu Bộ thì nó có nhiều cái bộ kinh như là “Phật Thuyết Như Vậy”, hay hoặc là
kinh Pháp Cú, hay hoặc là kinh Bổn Sanh thì đó đều nằm ở trong cái Tiểu Bộ Kinh
hết. Hoặc là “Trưởng lão Ni kệ” hay hoặc là “Trưởng lão Tăng kệ” đó là hoàn
toàn ở trong Tiểu Bộ Kinh không.
Thì ở đây Thầy
xin nhắc lại cái bài kệ thứ nhất của Phật mà dạy cái người tu mà độc cư, muốn
giữ cho cái tịnh chỉ ngôn ngữ mà thanh tịnh thì người đó, cái bài thứ nhất dạy
chúng ta:
“Đối với
các hữu tình”
Hữu tình này
là gọi là những cái loài động vật, con vật này đến con vật kia từ con kiến, con
trùng tất cả mọi vật chứ không riêng. Hữu tình đây nó rộng rãi, thậm chí như
con người. Nghĩa là Thầy nói rằng loài động vật là nói chung, cái tên, thì danh
từ ở trong Phật pháp gọi là hữu tình.
Thì từ các
loài hữu tình này, đối với các loài này thì Đức Phật nói đừng có giết hại
chúng. Cho nên ở đây cái bài kệ, câu kệ kế: “Từ bỏ gậy và trượng”, nghĩa
là chúng ta không dùng gậy và trượng mà làm hại chúng, thì:
“Đối với
các hữu tình
Từ bỏ gậy
và trượng
Chớ làm hại
một ai”
(25:51) Chớ
làm hại một người nào hết, một con vật nào hết. Đạo Phật dạy như vậy. Cái hành
động mà chúng ta không làm đau khổ, không làm một con vật nào hại hết, đó là
hành động độc cư. Các thầy hiểu.
Bây giờ
chúng ta làm hại một con vật này, một con vật kia đau khổ, hay hoặc là chết
chóc nó đó, thì cái đó không phải là độc cư. Độc cư của Phật phải hiểu rằng,
chúng ta không làm đau khổ ai hết, như vậy là gọi độc cư.
Thí dụ như
người ta nói nặng nói nhẹ mình, nhất định là mình làm thinh chớ không bao giờ
nói nặng nhẹ người khác để cho người khác khổ đau, thì đó gọi là độc cư. Còn
mình nói một lời nói mà làm cho họ khổ đau thì tức là mình chưa độc cư.
Cho nên cái
người độc cư, người ta làm thì người ta làm chớ người ta không nói. Vì nói ra
thì sợ mình lỡ lời nói mà làm người khác buồn, mà làm người khác buồn thì tức
là mình mất độc cư. Đó cái ý nghĩa ở chỗ này mà.
Vào đầu tiên
thì đức Phật lấy các loài vật, trong đó có loài người chúng ta, bất kỳ người
nào xung quanh mình đều không có làm cho họ khổ đau. Cho nên “chớ làm hại một
ai”, nghĩa là không làm ai khổ đau hết thì như vậy gọi là mình độc cư.
“Trong
chúng hữu tình ấy”, trong mọi người đó, mà mình đang sống ở trong mọi người
đó, mà mình đã làm được như vậy đó, thì đó là “Sống riêng một mình - Như tê
ngưu một sừng.”
Đó các thầy
thấy rất rõ không? Đó là chúng ta sống như vậy được thì tức là chúng ta đã độc
cư rồi đó. Mà độc cư như vậy thì chúng ta như một con tê ngưu một sừng, nó ở một
mình trong rừng mà không bao giờ mà động địa đến một ai hết, như vậy mới gọi là
độc cư.
Bây giờ con
cái mà không ước muốn, tức là con người mà sanh ra ở trong đời này, mà khi lớn
lên rồi thì họ có cái tâm ước muốn là mình phải có con có cái để nối dòng, nỗi
dõi này kia. Mà con cái mà mình không có ước muốn thì thử hỏi mình có ước muốn
bạn bè làm gì? Con cái mình không có ham nó rồi thì chắc bạn bè mình cũng không
ham đâu!
Cho nên cái
người mà đối với, không có ham con cái, chớ nhiều khi chúng ta sống tu hành
đây, thấy đứa nhỏ chúng ta thương hay hoặc này kia, đó là chúng ta đã thích con
cái rồi đó. (28:02) Cái tình cảm của một con người nó nối tiếp với
nhau bằng cái chỗ mà thấy một đứa bé mà chúng ta thấy thương nó, thì tức là
chúng ta có một cái trói buộc đó.
Mà cái ước
muốn đó mà chúng ta không có thì thử hỏi bạn bè đối với chúng ta không có nghĩa
gì hết! Nghĩa là cái tâm mình không có ước muốn có một đứa con, hai đứa con, ba
đứa con đó, đó là mình không ước muốn cái đó, thì đối với những người mà đang
là bạn bè của mình thì không có nghĩa lý gì hết.
Cho nên con
của mình mà mình không ước muốn nữa thì bạn bè là chỉ ở ngoài da thôi, đâu có
nghĩa lý gì? Cho nên người mà cái tâm không có ước muốn thì bạn bè họ không bao
giờ bị dính mắc. Mà không dính mắc thì tức là họ sống riêng một mình như con tê
ngưu một sừng.
Mà chúng ta
hiểu được cái chỗ này, thì chúng ta mới biết đó là cái độc cư của chúng ta.
Mình độc cư mình mới thấy rằng cái cô đơn của mình, mà nếu bây giờ mình có một
đứa con ở bên mình, thì chắc là một cái niềm hạnh phúc, cái niềm an ủi, cái niềm
vui biết bao nhiêu! Nhưng mà không ngờ có một đứa con thì nó lại là khổ mình,
chứ chưa phải là là nó an ủi mình. Nó có sự an ủi của cái tâm ao ước cho đứa
con, nhưng mà sự thật đứa con nó làm mình biết bao nhiêu sự khổ đau không?
Mình không
ngờ, nhưng mà cái mà làm cho mình, đưa cho mình đi đến cái chỗ ước muốn được đứa
con, bạn bè này nọ kia, thì đó là những cái sợi dây trói buộc mình, làm cho
mình không thoát ra được. Tức là không thoát ra được, tức là không sống riêng một
mình được. Mà không sống riêng một mình được thì làm sao mà như con tê ngưu một
sừng được?
Cho nên ở
đây nói cái tình cảm một con người, mà nếu mà con cái mình không ước muốn, thì
bạn bè chắc không bao giờ ước muốn, không bao giờ mà có cái sự tha thiết gần
gũi. Bởi vì những cái sự gần gũi đó là những sợi dây trói buộc làm cho mình
không giải thoát.
Đó là cái đầu
tiên thì chúng ta đối với loài hữu tình không giết hại thì đó là độc
cư. (29:51) Cái thứ hai, con cái không ước muốn, thì đối với bạn bè
không có nghĩa lý gì mà trói buộc, thì như vậy là chúng ta sẽ là cái người sống
riêng một mình độc cư được.
Nghĩa là
mình sống riêng một mình rồi mình mới thấy được chỗ mà có một đứa con một bên
mình để an ủi mình đó, mới thấy được cái chỗ đó là cái nguồn vui, cái nguồn sống
của con người.
Còn bây giờ
chúng ta mà sống một mình mà chúng ta nhớ cái này, nhớ cái kia thì tức là chúng
ta còn dính mắc cái này nhớ bạn bè, cái này nhớ bạn bè kia, tức là cái ước muốn
vẫn còn có trong đó. Mặc dù chúng ta không nói ra lời nói đó nhưng mà chúng ta
thấy mình buồn bã quá thì cái tâm ước muốn con thì nó vẫn có chớ.
“Do thân
cận giao thiệp
Thân ái từ
đấy sanh”
Đó thì mình
giao thiệp với bạn bè, với người này người kia thì từ đó cái thân ái, từ cái
thương yêu đối với những người đó nó sanh ra, nó làm cho chúng ta bị dính mắc.
(30:46) Là
trong cái bài Tứ Thánh Định cái tịnh chỉ ngôn ngữ tức là cái độc cư chúng ta phải
tu tập, mà trong bốn mươi hai cái bài kệ của Phật nhắc chúng ta từng chút để
chúng ta biết rằng cái sự độc cư của mình. Đó là những cái phần mà chúng ta hiểu,
để chúng ta từng chút cái tâm mà chúng ta xảy ra thì chúng ta biết, để mà chúng
ta ngăn chặn nó lại, để chúng ta giữ trọn vẹn cái độc cư của chúng ta.
Tới cái bài
kệ này:
“Không
tham không lừa đảo
Không
khát dục, gièm pha
Mọi si mê
ác trược
Được gạn
sạch quét sạch,
Trong tất
cả các pháp
Không
tham ác ước mong,
Hãy sống
riêng một mình
Như tê
ngưu một sừng!”
Nghĩa là
chúng ta phải gạt sạch những cái lòng khát dục, những cái lòng tham muốn, cái sự
lừa đảo, dèm pha, tất cả những cái si mê đó chúng ta đều quét sạch nó ra cái
tâm chúng ta, thì tức là chúng ta đã sống độc cư.
“Với bạn
bè độc ác
Hãy từ bỏ
lánh xa
Bạn không
thấy mục đích,
Quen nếp
sống quanh co,
Chớ tự
mình thân cận,
Kẻ đam mê
phóng dật,
Hãy sống
riêng một mình”
(31:53) Ở
đây Đức Phật cũng nói bạn bè mà độc ác thì mình lánh xa, bạn bè mà không có thấy
cái mục đích tu hành như mình thì cũng lánh xa. “Quen nếp sống quanh
co”, họ hay nói quanh qua quanh lại thế này thế khác thì mình nên tránh xa
cái đó. Nếu mà mình tránh xa được những người này thì tức là mình sẽ độc cư
“Chớ tự
mình thân cận,
Kẻ đam mê
phóng dật”.
Thấy cái người
ta chạy, nghĩ ngợi cái này lo cái kia, làm ra tiền ra bạc này kia rồi mình chạy
theo những cái tâm đó, thì những cái người đó là những người tâm phóng dật, cho
nên mình sống như vậy là không phải sống độc cư.
“Bậc nghe
nhiều trì pháp
Hãy gần
gũi người ấy
Bạn người
tâm rộng lớn
Người
thông minh biện tài
Biết điều
không nên làm
Nhiếp phục
được nghi hoặc
Hãy sống
riêng một mình
Như tê
ngưu một sừng!”
Nghĩa là
mình biết những cái người bạn, có người đó tùy theo cái pháp, họ sống đúng pháp
Phật, và mình gần gũi những người đó. Những người đó là những người mà người ta
tu hành, mình sống gần gũi họ để cho mình thấy cái tu hành của họ mình bắt chước
mình tu tập theo.
Người mà có
tâm rộng lớn, “Người thông minh biện tài - Biết điều không nên làm”
Nghĩa là cái
người mà mình thấy họ có cái tâm rộng lớn, rộng lớn đây là Tứ Vô Lượng đó, người
mà biết thông minh mà có biện tài, điều mà nên làm thì họ làm, mà cái điều
không nên làm thì họ không làm, thì mình thấy những cái điều đó thì mình nên sống
gần người đó.
“Nhiếp phục
được nghi hoặc
Hãy sống
riêng một mình”
Nghĩa là khi
đó mình nhận xét được cái số người này, thì đúng như vậy là mình ở gần họ, mà
không đúng như vậy thì mình xa họ, đừng có ở gần những người đó mà tu hành thì
không tốt. Đó là sống độc cư.
“Mọi du
hí vui đùa
Và dục lạc
ở đời”
Đó là Đức Phật
nói mình mà độc cư, thì mọi cái sự du hí ở đời thì mình tránh xa, những cái dục
lạc ở đời thì mình tránh xa, đừng có ham muốn nó, thì như vậy gọi là độc cư.
“Không điểm
trang bày biện
Không ước
muốn mong cầu
Từ bỏ mọi
hào nhoáng
Nói lên lời
chân thật
Hãy sống
riêng một mình
Như tê
ngưu một sừng!”
(33:58) Nghĩa
là Đức Phật muốn nhắc chúng ta mình đừng có trang điểm, đừng có làm đẹp, mà hễ
còn muốn làm đẹp thì người đó không sống độc cư, mà mình còn ước muốn mong cầu
cái này cái kia thì người đó cũng không sống độc cư.
“Từ bỏ mọi
hào nhoáng” tức là những cái gì hào hoa bóng nhoáng ở bên ngoài, làm
cho nó có vẻ là ta đây hay hoặc là làm cho vẻ sang đẹp đó, thì tất cả những cái
này nếu chúng ta còn dính mắc thì chúng ta không độc cư, mà chúng ta không dính
mắc nó là chúng ta độc cư.
“Nói lên
lời chân thật” thì
đó là chúng ta độc cư, mà nói lên lời không chân thật thì không phải độc cư.
Nghĩa là mình nói một cái không thật của mình thì cái người đó không phải là độc
cư.
Cho nên ở
đây các con thấy tịnh chỉ ngôn ngữ, làm cho cái ngôn ngữ nó thanh tịnh, thì tức
là cái lời chân thật thì nó là thanh tịnh mà cái lời mà không chân thật là nó
không thanh tịnh. Cái lời mà làm cho người ta khổ thì nó là không thanh tịnh,
mà cái lời không làm cho người ta khổ thì nó thanh tịnh. Thì chúng ta thấy, hiểu
cái chỗ đó, từ chỗ mà thanh tịnh đó nó mới đi đến cái chỗ mà gọi là độc cư.
“Với con
và với vợ
Với cha
và với mẹ
Tài sản
cùng lúa gạo
Những
trói buộc bà con
Hãy từ bỏ
buộc ràng
Các dục vọng
như vậy
Hãy sống
riêng một mình
Như tê
ngưu một sừng!”
Ở đây Đức Phật
cũng bảo mình phải dứt bỏ hết, mà dứt bỏ như vậy nó nói mới gọi là độc cư, còn
không dứt bỏ thì mình chưa ph độc cư. Mà chưa độc cư tức là chưa có ly dục ly
ác pháp, vì vậy mà không bao giờ mà nhập Sơ Thiền.
Như vậy là
chúng ta thấy bước đầu vào cái Sơ Thiền chúng ta thấy nó rất khó vô cùng lận chớ
không phải chuyện dễ. Nói thì chúng ta nghe như vậy, mà đọc qua mấy cái bài kệ
này, bốn mươi hai cái bài kệ này rồi chúng ta thấy quá khó trong cái chỗ độc
cư. Chớ không phải độc cư mà chỉ có cái ý nghĩ rằng chúng ta vô trong thất đóng
cửa, thì cái chuyện đó quá dễ làm rồi, ai làm cũng được. Nhưng mà cái độc cư
này, hoàn toàn là nó khác với cái nghĩa đó.
“Chúng đều
là trói buộc
Lạc thú
thật nhỏ bé,
Vị ngọt
thật ít ỏi,
Khổ đau lại
nhiều hơn,
Chúng đều
là câu móc,
Bậc trí
biết như vậy,
Hãy sống
riêng một mình
Như tê
ngưu một sừng!”
(35:57) Nghĩa
là ở đây chúng ta phải nhìn thấy những cái sự đó là những cái sự trói buộc. Còn
lạc thú ở đời nó rất bé nhỏ, vị ngọt ở đời nó ít ỏi lắm, nhưng khổ đau nó càng
nhiều.
“Chúng đều
là câu móc” nghĩa là chúng là những cái con mồi móc ở trên cái lưỡi câu,
chúng ta là những con cá ngu cho nên chúng ta mới đớp cái lưỡi câu đó mà bị
dính lưỡi câu mà không thấy.
Như bây giờ
chúng ta nghĩ ở ngoài người ta sống ăn uống như vậy nó sung sướng, mình đi tu
chi cho cực khổ! Đó là cái miếng mồi, miếng mồi của danh lợi, miếng mồi của câu
móc, nó sẵn sàng nó ở trong đó, cái miếng mồi đó nó có cái lưỡi câu móc ở trong
đó. Nếu mà chúng ta không thấy chúng ta móc vào thì bị liền tức khắc, chúng ta
sẽ bị liền.
“Hãy chặt
đứt, bẻ gãy
Các kiết
sử trói buộc
Như các
loài thủy tộc
Phá hoại
các mạng lưới
Như lửa
đã cháy xong
Không còn
trở lui lại
Hãy sống
riêng một mình
Như tê
ngưu một sừng!”
Ở đây thì Đức
Phật nói mình phải chặt đứt tất cả các kiết sử thì mới gọi là độc cư. Như cái
loài thủy tộc thì nó phá cho hết những cái mạng lưới mà của người ta giăng thì
nó mới có thể độc cư, mà nếu mà không có phá hết cái mạng lưới đó thì coi như
là mình chưa có độc cư.
“Như lửa
đã cháy xong
Không còn
trở lui lại”
(37:18) Nghĩa
là nó cháy rồi nó không có cháy trở lại. Nghĩa là nếu mà chúng ta chặt đứt được,
bứt bỏ được thì như là lửa cháy sạch rồi thì nó không có trở lui lại, mà chúng
ta bứt không sạch thì nó cháy lui trở lại.
Ý của đức Phật
muốn nói, nếu mà chúng ta là ngọn lửa chúng ta sẽ đốt sạch các kiết sử, thì khi
đốt sạch nó rồi, thật sạch rồi thì cái lửa nó khỏi còn cháy, bời vì sạch rồi nó
không cháy lại. Còn bây giờ chúng ta đốt nó không sạch cho nên nó cháy đi, cháy
lại hoài, thì như vậy là chúng ta chưa có quyết tâm mà xả hết cái tâm kiết sử
này. Nhất là cái ái kiết sử thì nó rất là khó khăn. Cái hữu tham kiết sử thì nó
cũng dễ hơn, còn cái ái kiết sử nó rất khó.
Cho nên người
mà đoạn dứt, bứt bỏ, bứt gãy tất cả những kiết sử, thì cái người đó là cái người
độc cư, còn cái người mà chưa bứt bỏ được thì chưa có gọi là độc cư. Như vậy rõ
ràng là cái Sơ Thiền chúng ta thấy khó chớ đâu phải dễ. Ai mà bứt bỏ các Thất
Kiết Sử này được, mà bứt bỏ được Thất Kiết Sử mới gọi là độc cư, mới gọi là tịnh
chỉ ngôn ngữ.
“Với mắt
cúi nhìn xuống
Chân đi
không lưu luyến,
Các căn
được hộ trì,
Tâm ý
khéo chế ngự,
Không đầy
ứ, rỉ chảy,
Không
cháy đỏ bừng lên
Hãy sống
riêng một mình
Như tê
ngưu một sừng!”
Tức là Đức
Phật muốn cái sự phòng hộ sáu căn của chúng ta hộ trì, thì luôn luôn nhìn xuống,
không có lưu luyến với một cái gì xung quanh chúng ta hết, cho nên sáu cái căn
được hộ trì che chở tâm ý của chúng ta, như vậy thì mới gọi là độc cư.
Khi đi ra
chúng ta giữ gìn mắt, tai, mũi miệng. Mặc dù tâm của chúng ta nó đang nhìn ngó
đó chớ chưa phải là nó hết đâu, nó đang thèm muốn nhìn ngó đó, nhưng mà chúng
ta phải hộ trì các căn của chúng ta trước, rồi sau đó chúng ta mới giữ gìn được
các ý thức của chúng ta.
Chớ còn bây
giờ hiện cái sáu thức của chúng ta nó đang bừng cháy ở trong đó chứ chưa phải
là hết. Nhưng mà chúng ta phải khéo chế ngự được.(38:58) Mà cái người mà
đi ra mà chế ngự được sáu căn của mình, mà hộ trì được vậy thì cái người này sẽ
có ngày vượt qua.
Còn có nhiều
người họ cũng nhìn xuống, họ cũng nhìn xuống khéo léo vậy nhưng mà họ không có
chế ngự thật sự, vì vậy mà cái hình thức của họ gọi là chế ngự, mà trong tâm họ
trào lộng lên những cái tham dục đó, thì cái người đó không phải là cái người
theo đạo Phật.
Người ta chế
ngự được cái thân, không nhìn xuống mà không ngó qua ngó lại, nhưng mà người ta
cố gắng người ta hàng phục cái tâm không có để cho nó phóng dật nó chạy theo.
Còn bây giờ mình chế ngự cái thân của mình ngó xuống, mà cái tâm thì không, để
cho nó phóng dật nó chạy theo, tức là nó sẽ sanh ham muốn cái này, ham muốn cái
kia.
Cũng như,
thí dụ như mọi người ở ngoài đời người ta nhìn xem ti vi, người ta coi cái này
cái kia, mình chế ngự tâm mình, mình không cho nó coi nhưng mà cái lòng mình muốn
coi như người ta, thì cái đó là không được.
Cho nên mình
chế ngự cái thân của mình, rồi mình phải chế ngự cái tâm của mình, là không được
- bởi vì đây là những cái hình ảnh dục lạc của thế gian, những hình ảnh giả tạo,
những cái người diễn viên, những người đào kép mà đóng ở trên này đều là cái sự
giả, nó không thật, làm cho chúng ta thương vay khóc mướn, làm chúng ta sợ hãi
một cách vô cớ, vô lý, nó không thật.
Thì do đó
cái lý luận này nó sẽ làm cho cái tâm chúng ta không phóng dật theo cái hình ảnh
đó. Vì vậy mà sau này thì chúng ta nhìn xuống mà chúng ta không nhìn, thì tâm của
chúng ta nó vẫn là cái tâm không nhìn.
Còn không
khéo thì cái thân chúng ta con mắt không nhìn, mà cái tâm thì nó lén lén nó
nhìn, nó ham thích ở trong đó, nó đánh lộn ở trong đó, nó đòi hỏi nó phải nhìn,
mà bắt buộc nó không nhìn, nó tức tối, nó giận, nó thù hận cái căn của nó không
có chịu theo nó. Và vì vậy mà hàng ngày nó đạp nó đánh lung tung, rồi cái căn
nó chịu không được nữa thì bắt đầu nó phải nhìn, từ đó nó nhìn tức là nó sa
ngã. Đó là cách thức thiếu độc cư.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét