322- 5- HOÀN TẤT TAM THIỀN MỚI HƯỚNG TÂM TỊNH CHỈ HƠI THỞ
(40:42) Còn
nếu mình mà không khéo léo như như vậy, thì mình tác ý nó không có hiệu quả
đâu. Tức là mình thở mặc thở, mà tác ý mặc tác ý đó, hai cái nó không có kết hợp
nhau được thì nó không có kết quả. Bởi vậy Thầy mới nói kết hợp nhau, tập hợp
nhau, cái pháp này với pháp kia để rồi nó thực hiện được cái ý muốn của mình ở
trong những cái thiền định.
Khi mà mình
đã tập luyện được cái hơi thở của mình với cái câu pháp hướng của mình rồi, thì
bắt đầu mình mới áp dụng vào. Đây là mình phải tập cho nó quen rồi mình mới áp
dụng vào cái chỗ tu, chớ không phải là mình vô tu rồi mình áp dụng rồi cái câu
tác ý của mình nó không ăn nhập với cái hơi thở của mình, nó không đồng thời với
nhau như vậy, thì chúng ta trong cái giờ mà tu tập như vậy thì nó không có lợi
ích.
Cho nên
chúng ta thử trước, chúng ta ngồi bình thường, chúng ta thử coi cái câu pháp hướng
đó với cái Định Niệm Hơi Thở coi nó như thế nào, tác ý như thế nào. Thì do đó
chúng ta phải tập cái hơi thở với cái pháp hướng khéo tác ý với cái ý của chúng
ta muốn làm cái gì, muốn làm cái gì đó, thì do đó chúng ta phải đặt trạch pháp
cái câu đó ra, nó vừa với cái hơi thở ra vô của mình.
Rồi bắt đầu
bây giờ chúng ta thấy đã có kết quả hơi thở và cái pháp hướng nó đã kết hợp
nhau được rồi, thì bắt đầu cái phần thứ hai thì chúng ta phải hướng tâm tịnh chỉ
hơi thở.
Nghĩa là hồi
đó chúng ta cũng dùng cái pháp hướng để tịnh chỉ hơi thở, mà kết hợp với cái
hơi thở, mà chúng ta tập luyện thấy nó đã ăn khớp với nhau, đã kết hợp nhau được,
thì bắt đầu bây giờ mới đem ra áp dụng với cái hơi thở trong khi mà chúng ta tu
cái loại Tứ Thiền này.
(42:17) Khi
lúc bấy giờ chúng ta vào cái trạng thái của Tam Thiền có sức tỉnh rồi, bắt đầu
chúng ta trở ra hơi thở thì cái sức tỉnh đó nó vẫn còn y nguyên, nhưng mà trở
ra hơi thở thì cái trạng thái của Tam Thiền nó sẽ mất đi, nó không còn nữa. Cho
nên lúc bấy giờ chúng ta ở trên cái trạng thái của cái hơi thở đang thở ra, thở
vô và đồng thời hướng tâm theo hơi thở ra vô để mà nhắc cho nó tịnh chỉ hơi thở.
Đó thì đó là
cái phần thứ hai để hướng tâm tịnh chỉ hơi thở. Chớ không khéo người ta nói
nương Định Niệm Hơi thở khéo tác ý, rồi ở trên cái tu tập Tam Thiền cũng như tu
tập Định Niệm Hơi Thở khéo tác ý. Vậy thì tu tập Định Niệm Hơi Thở khéo tác ý
làm sao?
Tức là mình
tập luyện cho nó kết hợp nhau cho được, thì khi kết hợp nhau được rồi thì chúng
ta mới hướng tâm ở trên hơi thở đó mà tịnh chỉ hơi thở. Thời gian hướng tâm mà
tịnh chỉ được hơi thở thì nó cũng còn cái thời gian năm ba ngày, một tuần lễ
hay hoặc một tháng nó mới tịnh chỉ được hơi thở.
Khi mà nó tịnh
chỉ được hơi thở rồi thì chúng ta nhắc nó: “Tịnh chỉ hơi thở, hơi thở ngưng,
không hoạt động nữa!” Chúng ta nhắc như vậy, mà nhìn lại hướng tâm ra
thì thấy hơi thở rõ ràng nó đã ngưng hoàn toàn rồi, thì cái thời gian mà ngưng
an trú này nó được bao lâu? Từ ba mươi phút đến một giờ, trên nữa thì chúng ta
không chấp nhận, mà giữ nữa thì chúng ta không chấp nhận.
Nghĩa là dưới
ba mươi phút thì chúng ta không chấp nhận, mà bắt đầu từ ba mươi phút trở lên đến
một giờ trở lại, thì chúng ta chấp nhận khoảng thời gian này để tu tập.
Khi mà chúng
ta chỉ cần hướng tâm một lần, nhắc “Hơi thở phải tịnh chỉ!”, mà hơi
thở bắt đầu chúng ta chỉ tịnh chỉ, nói như vậy rồi thì chúng ta lại nằm yên ở
trên cái tụ điểm của mình, rồi tuần tự mình không có thấy cái hơi thở nữa, rồi
nó mất tiêu luôn, và như vậy đó là tịnh chỉ hơi thở.
(44:08) Nhưng
khi mà chúng ta hướng tâm ra mà chúng ta thấy hơi thở hoàn toàn không thở thì
đúng là nó tịnh chỉ. Mà chúng ta hướng tâm ra mà hơi thở còn thở, thì tức là
chúng ta bị tưởng tức, tức là hơi thở mà ngưng đó là hơi thở của tưởng chứ
không phải là của Tứ Thiền.
Và khi mà
còn tưởng tức, tức là chúng ta biết là mình xả ly mười tám loại hỷ này chưa hết,
mình phải trở về với Tam Thiền để xả nữa. Còn nếu mà mình hướng ra mình thấy
hoàn toàn là không thở, thì mình biết đó là đúng rồi, mình đã nhập Tam Thiền rồi,
cho nên vì vậy mà bây giờ nó tịnh chỉ hơi thở nó ngưng là đúng.
Còn nếu mà
Tam Thiền mình chưa có trọn mình xả, thí dụ như mười tám loại hỷ mà mình xả có
mười bẩy loại hỷ, còn một loại hỷ, vì vậy mà vào cái hướng tâm tịnh chỉ hơi thở
này, thì nó ngưng có một chút rồi nó lại bung ra, nó không có hoàn toàn. Do vì
vậy mà chúng ta phải thấy biết rõ để mà chúng ta trở lại Tam Thiền mà thực hiện
cái xả ly mười tám loại (hỷ).
Còn chúng ta
nói rằng bây giờ mình tới cái tịnh chỉ hơi thở rồi, mà mình trở về với cái Tam
Thiền như vậy là mình quá thấp, quá dở thì mình ở đây mình tu cũng không kết quả
đâu.
Mình biết rằng
cái tâm của mình, rõ ràng là mình hướng như vậy mà nó không có tịnh chỉ được
cái hơi thở, thì tức là mình biết rằng mình còn lấn cấn ở Tam Thiền, mình phải
trở về đó để dùng pháp hướng cho đúng cách để xả cho sạch. Nó còn một chút thì
nó đi lên Tứ Thiền nó không vô được, bởi vì nó không thể tịnh chỉ các hành được.
Hướng tâm tịnh
chỉ hơi thở nếu mà đạt được kết quả rồi thì bắt đầu mình tịnh chỉ hơi thở, mình
nhắc một cái là mình thấy nó ngưng liền, nó không thở nữa, thì lúc bấy giờ đó
là cái kết quả của mình, mình thấy rằng Tam Thiền mình đã hoàn tất rồi cho nên
bây giờ hơi thở nó không thở.
Mình hướng
ra mà mình thấy hơi thở còn thở thì tức là mình biết rằng Tam Thiền mình chưa
xong, mình trở về Tam Thiền mình tu nữa, chớ đừng ở Tứ Thiền. Mà mình hướng ra
mình thấy nó xong rồi, hoàn toàn nó không thở, đúng là cái pháp hướng đã làm
cho nó tịnh chỉ hơi thở thật sự. Do đó chúng ta biết đúng, vì vậy mà chúng ta
trở về và chúng ta cố gắng tu tập để an trú kéo dài thời gian ra đến một giờ.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét