Thứ Sáu, 16 tháng 2, 2024

319- 2- TỊNH CHỈ TẦM TỨ, TỊNH CHỈ ÂM THANH, TỊNH CHỈ HƠI THỞ

 

319- 2- TỊNH CHỈ TẦM TỨ, TỊNH CHỈ ÂM THANH, TỊNH CHỈ HƠI THỞ

(10:02) Ở đây cô Diệu Hảo hỏi Thầy, thiệt ra thì những cái này là những cái Thầy đã dạy đi, dạy lại nhiều lần rồi, nhưng mà cô thì lớn tuổi rồi cũng không có để ý cho lắm cho nên cái nhớ, cái quên vì vậy mà hỏi lại Thầy.

Hỏi: “Kính thưa Thầy! Tịnh chỉ Tầm Tứ, tịnh chỉ âm thanh, tịnh chỉ hơi thở, trong ba câu này con nghe Thầy dạy mà con không hiểu. Con tu định Diệt Tầm Diệt Tứ, con nghe câu “tịnh chỉ hơi thở”, “tịnh chỉ Tầm Tứ” mà con không biết nó phải áp dụng vô khoảng nào, đầu hay cuối khóa thời tu hay là đầu thời tu? Con tu phá âm thanh nên con xin dạy dùm con những câu này cho con biết.”

Đây bây giờ hỏi Thầy cái câu mà “tịnh chỉ Tầm Tứ”, thật ra trước khi mà tịnh chỉ Tầm Tứ, muốn dùng cái câu “tịnh chỉ Tầm Tứ”, thì trước khi mình muốn tu mà được tịnh chỉ Tầm Tứ này thì mình phải có một cái tâm thanh tịnh, tức là tâm ly dục ly ác pháp, chớ không phải là ức chế nó mà không vọng tưởng không tác ý là Tầm Tứ, mà mình phải ly dục ly ác pháp.

Mà đến khi mà mình muốn tịnh chỉ Tầm Tứ thì thời gian mình phải tu một cái pháp hướng. Tức là mình hướng tâm mình nhắc: “Tầm Tứ phải tịnh chỉ!” Mình nhắc nó như vậy, rồi nó chưa có tịnh chỉ đâu, rồi mình nhắc lần thứ hai, lần thứ ba, lần thứ tư cho đến mười lần, một trăm lần…​ thì nó mới tịnh chỉ.

(11:39) Rõ là cái hướng tâm trước, rồi bây giờ đó, các con mới tịnh chỉ Tầm Tứ, tới cái chỗ mà con hỏi Thầy, mới tịnh chỉ Tầm Tứ, thì lúc bấy giờ con đã có một cái năng lực, ra lệnh là nó tịnh chỉ, thì bấy giờ con chỉ dùng một cái câu một lần đầu tiên.

Còn cái kia thì con phải hướng tâm con nhắc nó mãi, cho nên vì vậy mà con phải nói “Tầm Tứ phải tịnh chỉ!” rồi con nương vào cái hơi thở ra, hơi thở vô một lúc, khoảng độ chừng năm hay mười hơi thở, hay một phút, hai phút, con mới nhắc một lần nữa “tịnh chỉ Tầm Tứ!” hay là “Tầm Tứ tịnh chỉ!” con nhắc ra lệnh nó vậy.

Rồi con cũng nương vào cái hơi thở cho giữ cái sức tỉnh thức của mình trong cái hơi thở, biết hơi thở ra, biết hơi thở vô. Và nó cũng chưa có ngưng, Tầm Tứ nó cũng chưa có ngưng, cho nên vì vậy đó, mình ra lệnh một lần nữa: “Tầm Tứ phải tịnh chỉ, tịnh chỉ ngay liền tức khắc!”

Như vậy là năm, mười lần hay hoặc trăm lần thì Tầm Tứ nó sẽ tịnh chỉ và cái hơi thở lần lần nhẹ nhàng và mất, do đó là mình đã tịnh chỉ Tầm Tứ nhập Nhị Thiền.

Cho nên cái chỗ cuối cùng mình ra lệnh cái nó nhập liền, tức là cái Tầm Tứ nó tịnh chỉ liền, thì cái đó là “tịnh chỉ Tầm Tứ”, còn cái kia gọi là “hướng tâm tịnh chỉ Tầm Tứ”, hai cái đó nó có khác nhau chớ không giống nhau. Đó.

(12:50) Còn bây giờ “tịnh chỉ âm thanh”, tịnh chỉ âm thanh tức là con phải đạt được cái trạng thái tịnh chỉ Tầm Tứ, rồi mới nói là tịnh chỉ âm thanh.

Còn bây giờ con còn có vọng tưởng nè, con chưa có ly dục ly ác pháp sạch nè, mà con tịnh chỉ âm thanh thì cái điều này là điều khó. Không có thể dễ đâu, cái tâm còn bỉ thử, còn ghét, còn thương, còn này kia nọ thì không có, con còn thấy cái người khác mà con còn thù hận do họ nói xấu, nói này kia mình, thì cái tịnh chỉ âm thanh này không bao giờ mà con làm được hết.

Nghĩa là cái người đó họ là người làm cho mình đau khổ, làm cho mình thù oán họ, mà mình bây giờ mình không có thù oán, mình vẫn thấy thương họ. Sống bên họ mình thấy thanh thản như là những người anh em khác vậy, những người bạn khác vậy, những chị em khác vậy, chớ không thấy có cái gì chướng ngại.

Còn mình thấy họ là một người chướng chướng ở trong tâm của mình, thì tức là mình tịnh chỉ âm thanh không được đâu. Tức là tâm mình chưa (diệt) Tầm Tứ đâu, nó còn tầm ác đó, cho nên nó chưa có toàn diện tầm thiện.

Như vậy là Sơ Thiền mình cũng chưa đạt được, tức là tâm ly dục ly ác pháp chưa đạt được thì đừng có mong gì mà Tầm Tứ tịnh chỉ. Mà Tầm Tứ chưa tịnh chỉ mà tịnh chỉ âm thanh này làm sao mà làm cho được?

Đó thì như vậy các con thấy rất rõ, cho nên ở đây chúng ta phải biết được cái trạng thái của chúng ta, và biết được cái tâm xả ly của mình được nhiều hay ít.

Mình có xả chớ không phải không xả, nhưng mà nhiều khi có những chuyện mình xả không được, chưa được, cho nên mình phải dùng những cái Định Vô Lậu để quét cho sạch. Có cái thô mình mới xả được, nhưng đến cái tế, nó quá vi tế mình xả chưa được, cho nên mình cố gắng mình xả cho được cái vi tế, thì lúc bấy giờ mình tịnh chỉ Tầm Tứ rất dễ dàng.

Chính trong tâm mình nó còn ác pháp, nó ác pháp tức là nó thấy người khác nó không ưa, nó ghét người khác, thì tức là đó là ác pháp rồi. Mình biết mà mình là người tu, mình phải biết được cái tâm mình nó đang không ưa ai thì nó biết, mà nó không ưa thì tức là bị ác pháp rồi.

Mà ác pháp không ngăn chặn mà cứ để sống trong tâm mình như vậy, cho nên mình biết rằng ác pháp mình phải chặn, mà chặn nó như thế nào? Tức là mình phải hòa giải giữa mình với cái người mà mình không ưa, thì lúc bấy giờ gọi là ác pháp đã xóa nhòa, đã sạch.

Còn nếu mà mình cứ để cái tâm mình chướng ngại với cái người khác thì lúc bấy giờ đó là ác pháp chưa xả. Mà ác pháp chưa xả thì làm sao mà gọi là ly dục ly ác pháp, cho nên làm sao mà nhập được Nhị Thiền (diệt) Tầm Tứ, làm sao tịnh chỉ Tầm Tứ đây?

(15:09) Mà bây giờ tâm mình nó thanh thản, người nào mình cũng thấy là huynh đệ, là chị em như một nhà an vui. Mặc dù là mình phải hiểu biết mọi người đều là sống trong nhân quả, cho nên người ta có nhân quả thiện và nhân quả ác ở trong đó, có gì mà tâm mình phải chướng ngại để cho mình cũng mang lấy cái nhân quả thiện và nhân quả ác đó làm chi? Cho nên mình xả hết thì mình không có nhân quả nữa.

Mà mình không có nhân quả thì quả ác không có xâm chiếm được cái tâm của mình, tức là ác pháp không có đến với mình, thì lúc bấy giờ con mới diệt Tầm Tứ mới dễ, phá âm thanh mới dễ, đó con hiểu chưa?

Như vậy thì bắt đầu con hỏi Thầy “tịnh chỉ hơi thở”, hỏi Thầy ở cái mức quá cao, mức mà làm chủ được cái sự sống chết rồi.

Do đó thì con phải hoàn toàn là tai không nghe dù là tiếng sét, trời sét con cũng không nghe nữa, chớ đừng nói chi mà bây giờ con nhiếp tâm vô nó tỉnh như vậy mà rồi con còn nghe thì con chưa có phá được.

Bây giờ con mới xét lại, tại sao mà mình hướng tâm mình nhắc âm thanh nó không yên? Như vậy là Tầm Tứ mình nó chưa sạch, mình phải tu tập lại, nghĩ kỹ lại để diệt Tầm Tứ cho thật sạch.

Và bây giờ tại sao Tầm Tứ không sạch? Mình lui trở lại mình thấy rằng ly dục ly ác pháp chưa xong, nó còn cái gì chướng chướng trong tâm của mình, còn lo lo ở cái gì trong bụng của mình đây, cho nên do đó ác pháp nó còn, cho nên còn lo, còn sợ, còn thương, còn ghét, tức là những cái đó gọi là ác pháp!

Chứ đừng nghĩ rằng ác pháp là những cái gì mà làm đau khổ chúng ta đâu! Ác pháp, chúng ta rất sợ cái ác pháp là cái tình thương của chúng ta, cái sự mà giải quyết cái này cái kia, điều đó là điều ác, chớ không phải là thiện pháp.

(16:39) Đó, thì hôm nay Thầy nhắc lại về cái tịnh chỉ hơi thở, thì tức là con phải phá cho được âm thanh. Phá được âm thanh, phá vọng tưởng cho được thì mới tịnh chỉ hơi thở. Còn cái phá âm thanh, phá vọng tưởng chưa được mà tịnh chỉ hơi thở thì coi như chưa tới, không phải lúc.

Cho nên ở đây những cái lời hỏi của con, thì để cho con hiểu biết được bây giờ con phải tu cái gì? Nghĩa là mình phải xét lại nội tâm của mình, vọng tưởng hết chưa?

Trong ba mươi phút nè, nếu hoàn toàn (chưa) hết thì bây giờ con lui lại, “tại sao mình tịnh chỉ âm thanh không được?”

Thì mình lui lại, mình xét coi cái tâm mình xả có sạch không, còn gì chướng duyên trong này không, còn ác pháp không? Nếu mà không còn ác pháp, thì như vậy là mình sẽ tu tập tịnh chỉ Tầm Tứ này. Tuy ba mươi phút mà chưa thuần, cho nên nó phá âm thanh chưa được.

Do đó bắt đầu mình kéo dài cái trạng thái khi mà mình hướng tâm tịnh chỉ Tầm Tứ rồi bắt đầu, suốt ba mươi phút này, mình ngồi im lặng ở trong cái trạng thái không Tầm, không Tứ.

Suốt thời gian như vậy mình tu khoảng một tuần lễ, thì bắt đầu mình tịnh chỉ âm thanh. Mình cũng nằm yên ở trên cái trạng thái mà yên lặng đó, y như là mình nhập Nhị Thiền vậy, thì bắt đầu mình cũng giữ cái trạng thái đó rồi mình phá âm thanh, để xem có âm thanh còn không.

Nếu âm thanh còn thì cái sức tịnh chỉ Tầm Tứ đó, cái sức tịnh chỉ đó, nó chưa có chặt, nó chưa có sâu, cho nên mình lại tập tu ở trên cái sức tịnh chỉ Tầm Tứ nữa.

Mặc dù nó hết Tầm Tứ, nhưng mà cái khởi sự nó mới hết thì nó không phải là cái người mà tịnh chỉ Tầm Tứ lâu ngày. Người mà tịnh chỉ Tầm Tứ lâu ngày nó có một cái trạng thái rất là chặt chẽ, bám rất chặt, nó làm cho cái tâm chúng ta không có hướng ra ngoài, cho nên âm thanh không nghe.

(18:13) Đó thì bắt đầu chúng ta không nên hướng âm thanh, mà chúng ta phải trở về hướng diệt Tầm Tứ, để chúng ta ngồi trong ba mươi phút im phăng phắc, luôn luôn lúc nào chúng ta cũng thấy có một cái trạng thái sâu xa ở trong cái sự tu tập đó.

Do đó cứ ba mươi phút xả ra nghỉ. Nghỉ rồi mình thấy mình tu với ba mươi phút bây giờ quá thuần rồi, nó không có mệt nhọc gì nữa, do đó mình đi kinh hành một vòng hay hoặc hai vòng, cái mình vô mình xếp chân mình ngồi ba mươi phút nữa.

Rồi bắt đầu ba mươi phút trôi qua mình xả ra mình nghỉ, mình giữ cái tâm của mình không Tầm, không Tứ đó, cho đến một tuần lễ hoặc một tháng, thì bắt đầu đó mình mới nhập vào cái trạng thái của diệt Tầm Tứ đó.

Rồi mình nương nhẹ cái hơi thở, bắt đầu đó mình mới dùng pháp hướng mình phá âm thanh. Thì lúc bấy giờ mình nhắc, mình nghe cái âm thanh nó văng vẳng, văng vẳng rồi nó mất hẳn, thì biết rằng cái tâm nó bám càng ngày càng chặt vô, nó có cái sức tỉnh bám bên trong mà nó không có nương ra bên ngoài.

Đó là cách thức tu như vậy để cho mình mới nhập được cái định cụ thể và rõ ràng.

Còn về những cái phần mà con hỏi thì Thầy sẽ lần lượt sẽ trả lời sau cho con. Còn hôm nay thì Thầy sẽ dạy tất cả mọi người khác, bởi vì thì giờ nó không có cho nên chúng ta trả lời một phần nào đó, rồi ngày mai, ngày mốt rồi chúng ta sẽ trả lời thêm những cái câu hỏi của quý thầy mấy con tiếp tục. Những cái phần mà quan trọng Thầy sợ mà tu không biết cách cho nên thầy nhắc.

(19:40) Còn Chân Huệ thì hỏi ngay cái pháp Tứ Niệm Xứ, cho nên vừa giảng xong Tứ Niệm Xứ thì hỏi ngay những cái danh từ đó, Thầy phải giảng để cho nó hiểu rộng ra cho các con đừng có lầm lạc ở trên cái Tứ Niệm Xứ.

Nhiều khi các con nghe rồi các con không dám hỏi nữa, rồi cứ để cho qua rồi từng đó không ai giảng. Ví dụ như đặt thành vấn đề khi Thầy giảng xong Thầy tịch thì các con lấy ai mà các con hỏi? Mà hỏi người khác thì họ giảng tầm bậy rồi thì làm sao mà các con biết đâu là đúng? Còn Thầy thì Thầy giảng đúng theo cái cách thức tu tập để chúng ta làm chủ được sinh tử luân hồi.


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

763-BAN KINH SÁCH TU VIỆN CHƠN NHƯ.

  763-BAN KINH SÁCH TU VIỆN CHƠN NHƯ. Kinh sách của Tu viện Chơn Như chỉ kính biếu không bán . Phật tử cần kinh sách của Tu viện Chơn Như...