Thứ Sáu, 16 tháng 2, 2024

318- 1- SỰ TU TẬP ĐƯA ĐẾN TRÍ TUỆ HIỂU BIẾT VÔ HẠN

 

318- 1- SỰ TU TẬP ĐƯA ĐẾN TRÍ TUỆ HIỂU BIẾT VÔ HẠN

(0:00) Cái hiểu biết ở trong một cái hạn lượng của nó thôi, nó không thể ngoài cái hạn lượng đó. Cho nên đặt cái câu hỏi ngoài cái hạn lượng đó thì không thể được.

Thí dụ như ông Visakha hỏi bà Dhammadina, thì hỏi bà như thế này: “Niết Bàn là có cái gì tương ưng với cái điều đó không?” Nghĩa là nói cái Niết Bàn có cái gì tương ưng không.

Thì bà trả lời: “Ông hỏi quá cái chỗ tâm hữu hạn của ông rồi. Cái tâm của ông không có hiểu cái chỗ đó mà ông hỏi như vậy là sai rồi, không đúng rồi. Bây giờ có nói ông cũng không hiểu nữa, cái sức của tâm, cái ý thức nó hiểu tới mực đó thôi, nó không thể hiểu hơn được nữa, mà nói, hỏi cái chỗ hiểu đó thêm nữa thì không thể hiểu được.”

Cũng như nói về cái sự hóa sanh, thì người ta cũng không hiểu nổi nữa. Mà bây giờ giải thích về cái sự hóa sanh thì người ta còn đi hiểu một cách, cái tâm hữu hạn đó nó có cái hạn lượng của nó, thì nó hiểu cái đó không đúng đâu. Làm sao mà con người biến hóa ra được! Cho nên những cái đó đều là chúng ta không thể hiểu được.

Bây giờ nói về cái thân của chúng ta có cái trọng lượng như thế này này, mà ra lệnh nó bay lên, thì thử hỏi cái ý thức của chúng ta, cái mà chúng ta hiểu bây giờ, biết bây giờ, nó có cái hạn lượng của nó: Làm sao mà cái thân có trọng lượng như vầy mà nó bay được cà, mà không ai nâng đỡ lên mà nó bay được? Thì như vậy làm sao cái ý thức của chúng ta, cái hiểu biết của chúng ta nó có hạn lượng, cho nên làm sao nó hiểu được cái này.

Cũng như bây giờ một cái thân này, mà Thầy ra lệnh nó làm một cái thân nữa nó ngồi đây, “Trời, sao kỳ vậy!” Thì cái hiểu đó nó không hiểu được nữa. Nó thấy vậy là nó hay vậy, chớ nó hiểu nữa nó không hiểu rõ gì hết, nó không biết nữa. Bây giờ có nói có giải thích gì đi nữa cái người đó họ cũng chẳng hiểu.

Thầy lấy ví dụ như bây giờ Thầy dùng một cái pháp hướng mà Thầy ra lệnh, thí dụ nè: “Cái thân này phải biến ra một trăm cái thân nữa, đầy cái sàn nhà này đi!”, thì bắt đầu nó ngồi đầy sàn nhà thì các con thấy nó ngồi đầy đó. “Ủa sao kỳ vậy ta, nó làm sao mà nó làm được như vậy?” Thì cái tâm hữu hạn đó, nó hiểu ở cái tầm vóc hiểu của nó thôi chớ ngoài cái vấn đề này thì nó không hiểu được.

(01:57) Cũng như bây giờ này Thầy bảo cái đầu nè, phóng ra lửa nè, bay qua đầu, bây giờ đầu Thầy nó phóng lửa, lùi lùi nó ra, ai cũng thấy lửa nóng, các con chạy lùi ra hết, không có dám ở đây hết, bởi vì lửa nó ra quá trời, cho nên các con quá sợ hãi, lạ lùng sao cái đầu lửa nó phun ra như vậy?

Các con không hiểu nổi gì hết, cho nên cái này không thể nói được, vì vậy mà gọi là tâm hữu hạn, nó có cái hạn lượng hiểu đó thôi, chớ còn không hơn được cái điều đó. Cho nên những cái này là phải là cái tâm khác chớ không phải là cái tâm này. Mà cái tâm này hồi nãy Thầy nói ý thức của chúng ta.

Con người chúng ta đang sống trong ý thức thì chúng ta không hiểu được cái siêu việt được, chúng ta phải hiểu ở trong cái tâm thức của nó thôi, cái ý thức của nó thôi, chớ không thể mà hơn cái hiểu được, cho nên nó có cái hạn hữu của nó ở trong đó thôi, nó ngoài cái đó nó không hiểu.

Cho nên nghe Thầy nói tu Tứ Như Ý Túc là mình muốn cái gì nó có cái nấy, muốn làm cái gì, thí dụ như bây giờ, một cái ca này, Thầy bảo phải có một cái ca khác nữa, là hai cái nó ca, rõ ràng là không ở chợ mua đem về mà tại sao có cái ca này, mà cũng giống y như vậy, cầm lên coi cũng giống như vậy. Lạ vậy? Làm sao nó biến như vậy? Thì cái tâm hữu hạn đó, không có thể nào mà giải thích cho các con hiểu được.

Nhưng mà có một cái tâm, mà khi mà các con chứng đạt được, đó là cái Thức Thức của các con, thì các con sẽ hiểu, các con biết rất rõ ràng, từ đâu mà nó làm cái này các con hiểu. Một người mà tu chứng rồi thì người ta thấy cái chuyện đó là cái trò đùa chơi vậy thôi chứ còn không có cái gì mà khó khăn hết. Người ta biết nó từ đâu mà ông này ông làm nó ra được như vậy, ông sai lệnh mà làm nó ra được, mà từ đâu nó làm ra, ông ta hiểu liền.

(03:28) Bây giờ thì đối với các con nè, cái tâm thức của các con, cái ý thức của các con nó ở trong cái hạn lượng hiểu của nó thì nó không thể hiểu nổi.

Cho nên trong cái thế gian này, dùng cái tâm mà hiểu biết, tức là cái Tam Minh đó, cái trí tuệ Tam Minh hiểu biết, thì nó, cái con người mà, so với cái hiểu biết của con người thì nó như một cái hạt cát, còn người ta như là một cái bãi cát.

Thì các con hiểu biết rằng cái sự tu tập của các con nó đưa đến các con có một cái tâm rộng hiểu biết, nó không có cái bờ mé nào mà ngăn chặn, nó vô biên cái sự hiểu biết, chỗ nào nó cũng hiểu biết được, cái gì mà khó hiểu nó hiểu.

Chớ đâu phải như các nhà khoa học tìm ra được một cái gì đó, phát minh ra được cái gì gọi là mình ngon đâu. Cái chuyện đó đối với một cái người tu sĩ đạo Phật, với cái thiên nhãn của họ, họ nhìn suốt qua tất cả mọi cái.

Cho nên ngày xưa trong một cái ly nước như thế này, có kính hiển vi ở đâu mà Đức Phật vẫn biết vô trùng lượng chúng sanh ở trong đó? Bây giờ người ta mới ngạc nhiên, ông Phật ổng làm sao biết ở trong đó là có vô lượng chúng sanh ở trong?

Thì các con rõ ràng là, ngày xưa trong cái thời còn bộ lạc, mà Đức Phật đã nhìn thấy được như vậy, thì thử hỏi là lúc bấy giờ với cái tâm hữu hạn của các con, các con làm sao hiểu?

Người ta hiểu biết được là nhờ máy móc, cái kính hiển vi người ta soi ra, người ta mới thấy được. Còn bây giờ người ta dùng cái viễn vọng kính người ta mới nhìn lên trên trời, người ta thấy, mới tìm ra được những sao này, sao kia. Ông Phật ông có cần cái thứ đó đâu, phải không các con?

Ông đâu cần cái thứ đó, mà ông đâu cần con mắt này mà nhìn đâu! Ổng chỉ dùng cái Thiên Nhãn Minh của ổng, là ổng thấy suốt được cả cái không gian vũ trụ này, nơi đâu mà có cái hành tinh mới là ông đều biết hết. Thì ổng là nhà thiên văn đại tài nhứt chứ còn ai hơn? Khỏi cần viễn vọng kính gì hết, khỏi cần cái thiên văn kính nào hết, mà ông còn thấy được suốt như vậy.

(05:24) Cho nên một cái cuộc đời mà tu hành theo đạo Phật không phí đâu các con. Nếu các con tu đúng, không bao lâu nữa các con sẽ thành tựu, đạt được cái mục đích này.

Thầy thấy con đường tu không phải khó, nhưng khó vì các con không chịu bỏ, không chịu ly. Cái khó nhất là cái các con bứt cho sạch Thất Kiết Sử, những cái sợi dây ràng buộc đó, để các con đạt được cái chỗ này, rồi từng đó các con mới suy ngẫm, mình đâu phải là một cái máy móc gì mà mình lại thông suốt như vậy?

Từ cái chỗ đó các con mới thấy được cái con người, cái thân con người nó là một cái máy vi diệu vô cùng, mà chúng ta không chịu triển khai nó ra để mà chúng ta quan sát, hơn là những cái máy móc mà của khoa học hiện đại đã chế ra.

Chúng ta biết con đường chúng ta tu là đúng. Mà cái khó là chúng ta phải ly dục, ly ác pháp, phải lìa ra tất cả những cái, để tâm chúng ta trở về thanh tịnh trong suốt. Từ cái trong suốt đó chúng ta có đủ cái quyền lực mà chúng ta có thể làm chủ được tất cả mọi sự việc. Cho nên không gian vũ trụ này trải dài, nhưng đối với chúng ta không dài, nó chỉ nằm trên một điểm mà thôi.

Tâm vô thượng là gì? Ở đây nói cái tâm hữu hạn thì tức là nói đến tâm vô thượng. Tâm vô thượng là cái tâm mà không thể nghĩ lường được, bất tư nghì, trong kinh Phật thường nói “bất tư nghì” - cái tâm không thể nghĩ lường.

Chớ không phải vô thượng là, như là người ta tự xưng mình là Vô Thượng Sư, là một vị sư lớn nhất không có ai bằng, không phải đâu. Tâm Vô Thượng có nghĩa là cái tâm thông suốt, thông suốt cả một rừng lá cây, chớ không phải có một nắm lá cây. Đó là cái ý nghĩa của tâm hữu hạn và tâm vô hạn.

Đó thì, như vậy thì các con biết được những cái danh từ mà Phật đã chỉ cho chúng ta biết, như nãy giờ Thầy vừa so sánh giữa cái tâm hữu hạn và cái tâm vô hạn để các thầy đều hiểu biết. Thì Đức Phật không nói cái tâm vô hạn mà lại nói tâm vô thượng, nó còn hơn nữa cái tâm vô hạn.

Đó thì, như vậy thì những cái danh từ dùng như vậy thì các con đã hiểu biết. Mà khi các con tu tập là các con phải đạt được đến mức độ nào? Đến cái chỗ mà tâm hữu hạn của các con không thể hiểu, không thể lường được. Một cái cuốn tập này, bảo phải ra một trăm cuốn tập, liền tức khắc nó nằm một đống cho chúng ta thấy một trăm cuốn tập, thì như vậy chúng ta mới biết rằng cái sự tu tập của chúng ta không có phí đâu.

(07:46) Nhưng tiếc vì đó là cái ảo thuật mà chơi, chớ không phải là cái chính của mục đích chúng ta nhắm vào. Vì ở đây Thầy muốn nói để cho thấy được cái hữu hạn và cái vô hạn của cái tâm của chúng ta mà thôi, chớ không phải nhằm khuyến khích cho các thầy đi tìm cái thần thông này, nó không phải là cái mục đích chính.

Và cái mục đích chính của chúng ta là làm sao thoát ra bốn cái cảnh đau khổ của chúng ta: sanh, lão, bệnh, tử, chấm dứt luân hồi, đó là cái chính của chúng ta. Còn những cái đó nó không có cần đâu, vì đối với chúng ta có cái đó cũng như là không có vậy.

Đúng trường hợp, mà vì lợi ích cho cho mọi người, vì Phật pháp thì chúng ta vẫn thị hiện được những điều này, không ai cấm chúng ta được.

Nhưng vì trò chơi để cho thiên hạ, để khoe danh, để mà nói rằng mình người siêu việt, để cho báo chí đăng mình là người thế này thế khác, chui qua Vạn Lý Trường Thành, hay hoặc là dìm trong nước không chết, chôn trong đất không chết, thì đó là những cái trò bịp bợm, cái trò gạt người.

Đối với một người tu sĩ để nhắm vào giải thoát thì không có biểu diễn cầu danh, cầu lợi một cách vô lý như vậy. Cho nên ở đây chúng ta không phải nhắm vào cái chỗ đó, để làm trò thiên hạ xem chớ không phải giải thoát cho chính bản thân mình. Còn tu chính bản thân mình giải thoát là phải như vậy.

(09:00) Đó là về cái phần của Chân Huệ, tuy rằng Thầy chưa có viết ra những cái câu hỏi này cho nó hết, vì viết ra thì nó trở thành cái tài liệu để cho các con nhớ mà không quên, còn không viết thì coi đương nhiên là nói rồi thì cũng có nhớ, cũng có quên, có hiểu đó, nhưng mà ghi, thật sự ra các con cũng ghi không kịp cái miệng của Thầy đâu. Cho nên nó cũng sẽ không có đủ để cho các con ghi chép.

Sau này Thầy cũng chịu khó ngồi lại để mà ghi chép. Vì mấy bữa rày Thầy rất bận, cho nên Thầy trả lời những câu này, kêu là trả lời qua cái miệng của mình đây thôi, chớ còn cái mà ghi chép lại để thành văn bản, để mà photo ra mà gởi cho các con mỗi đứa một bản để dành lưu lại những cái này, để biết con đường tu Tứ Niệm Xứ như thế nào đúng, như thế nào sai.

Thầy chỉ có giảng một lần thôi chứ Thầy đâu có giảng nhiều lần, do đó nó chỉ kết tập thành những cái bài giảng như vậy để cho các con có những tài liệu, và những tài liệu đó để lại cho đời sau, ai có đủ duyên thì người ta sẽ tu tập.


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

763-BAN KINH SÁCH TU VIỆN CHƠN NHƯ.

  763-BAN KINH SÁCH TU VIỆN CHƠN NHƯ. Kinh sách của Tu viện Chơn Như chỉ kính biếu không bán . Phật tử cần kinh sách của Tu viện Chơn Như...