285- 5- TỨ DIỆU ĐẾ TRÊN NGŨ UẨN: SẮC TẬP, SẮC SANH, HÀNH TẬP, HÀNH
DIỆT
(43:10) Hỏi: “Kính
bạch Thầy! Đối với Ngũ Uẩn, Sắc Tập có đồng nghĩa với Sắc Sanh không? Xin Thầy
giải thích lại cho con được rõ Hành Tập và Hành Diệt.”
(43:21) Đáp: “Sắc
tập đồng nghĩa với sắc sanh. Sắc tập là các pháp tập hợp sanh ra tâm dục.”
Nghĩa là bây
giờ có đồng hồ, có tập vở, có cuốn sách, có cuốn kinh, có này kia, những cái
pháp này nó tập hợp trở lại, nó đem đến, làm cho mắt Thầy tiếp xúc với nó, cho
nên Thầy mới sanh ra cái tâm ái dục của mình, mới ưa thích nó, thấy cái này ưa
thích, thấy cái kia không ưa, thì đó là nó sanh ra cái tâm như vậy, cho nên gọi
là Sắc Tập, nó tập hợp trở lại.
Khi cái thân
Thầy có nè, rồi mọi vật nó đều có nè, rồi nó tập hợp lại, nó qua cái đôi mắt Thầy
nhìn, qua lỗ tai Thầy nghe, cho nên nó tập hợp lại, nó làm cho Thầy sanh ra cái
tâm dục, gọi là Sắc Tập.
Coi như là, ở
trong Tứ Diệu Đế thì Đức Phật nói Khổ Đế, rồi Tập Đế, Tập Đế là tập hợp các cái
pháp khác, nó làm cho con người chúng ta khổ, đó gọi là cái nguyên nhân đau khổ,
gọi là Tập Đế.
Còn ở đây Sắc
Tập là nó, bây giờ chúng ta là một cái Sắc, rồi xung quanh đây những cái bàn,
cái ghế, cái nhà, cái cửa, mọi cái nó đều dính mắc chúng ta, đó gọi là Sắc Tập.
Mất một cái nó làm chúng ta sanh ra cái tâm thương, ghét, giận hờn, thì do cái
chỗ mà tâm dục nó mới có sanh ra như vậy, nó làm như vậy, gọi là Sắc tập.
Còn Sắc sanh
ra thì nó chỉ là một cái hành động của sáu căn tiếp xúc với sáu trần mà nó sanh
ra cái tâm dục của chúng ta, tức là khả hỷ, khả lạc, ưa thích, ưa mến mà nó
sanh ra. (45:04) Cho nên Sắc Sanh với Sắc Tập nó không khác. Vì Sắc Tập
là các pháp tập hợp lại, mà Sắc Sanh là nói ra cái hành động của nó tiếp xúc.
Bây giờ con
mắt Thầy không có thấy cái đồng hồ thì nó không ưa thích, mà đã gặp cái đồng hồ
này rồi thì thấy nó từ cái form, cái hình dáng ở bên ngoài nó làm cho Thầy ưa
thích nó, cho nên nó bị dính mắc ngay cái hình sắc cái đồng hồ rồi.
Nó sanh ra
Thầy ưa thích nó là khả hỷ, khả lạc, ưa mến, ưa thích nó, cho nên đó gọi là dục,
mà từ đó nó mới sanh ra sự đau khổ. Đối với cái một người tu thì không nên sử dụng,
không nên sống ở trong cái Sắc Sanh, mà cũng không nên sống ở trong Sắc Tập.
Đó là Thầy
giải thích chỗ Sắc Sanh và cái Sắc Tập để cho các con hiểu rằng hai cái này, vì
nó đồng nghĩa, nhưng cái hành động nó có khác nhau. Cái kia nó tập hợp các
pháp, còn cái này từ các pháp đó, mà do mắt nó mới sanh ra cái ái, do tai, miệng,
mũi, lưỡi của mình mà nó sanh ra khả hỷ, khả lạc.
Nó chỉ khác ở
trong cái hành động chớ còn nó cũng là đưa đến cái tâm dục. Nó giống nhau là ở
chỗ nó sanh ra cái tâm dục, nhưng nó chỉ khác ở hành động mà thôi.
(46:11) “Hành
Tập nghĩa là hoạt động liên tục, làm việc này đến việc khác, nghĩ đến điều này,
nghĩ đến điều khác, hoặc gọi là loạn tưởng.”
Nghĩa là
Hành Tập, đối với tâm thì nó loạn tưởng, đối với thân thì làm việc này đến việc
khác liên tục.
(46:30) “Còn
Hành Diệt nghĩa là ngưng hoạt động, không làm việc nữa, tịnh chỉ các hành.”
Nghĩa là
Hành Diệt tức là nó ngưng hoạt động, nó không có làm, tâm nó ngưng hoạt động,
mà thân nó cũng ngưng hoạt động, gọi là Hành Diệt.
Còn Hành Tập
tức là chuyện này làm chưa hết, nó sanh ra chuyện khác để mà tiếp tục nó hành động
hoài, nó làm hoài. Chuyện này nghĩ chưa rồi, nó lại nghĩ chuyện khác, nó cứ
liên tục, như vậy gọi là loạn tưởng, đó là cái Hành Tập. Còn Hành Diệt là nó
ngưng, nó không có làm nữa.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét