266- 3- LÀM CHỦ THỌ LẠC, THỌ KHỔ NHỜ NƯƠNG VÀO HƠI THỞ KHÉO TÁC Ý
(09:22) Đây
bây giờ kế tới, Đức Phật dạy kế tới: “Do vậy này các thầy Tỳ Kheo, nếu thầy
Tỳ Kheo ước muốn rằng, mong rằng ta sẽ trú trong tưởng nhàm chán đối với các
pháp không nhàm chán”.
Muốn rằng
mình được nhàm chán cái pháp không nhàm chán, nghĩa là bây giờ chúng ta ăn cái
viên trôi nước chúng ta thấy thèm quá, cho nên cái pháp đó, cái pháp trôi nước
nó chưa có phải là cái pháp nhàm chán đối với ta đâu.
Cho nên
chúng ta muốn nhàm chán cái pháp đó đó, thì chúng ta phải tu tập Định Niệm Hơi
Thở, thì chúng ta khéo tác ý thì nó sẽ nhàm chán cái pháp đó.
Như bây giờ
Đức Phật mới nói, bây giờ các con thèm trôi nước phải không? Thì các con nên lấy
cái hơi thở mà các con tu thì các con sẽ không thèm trôi nước nữa.
Ý nói vậy,
Thầy muốn nói thẳng ra vậy, bây giờ tui thấy viên trôi nước tui thèm quá, cỡ sức
tui ăn chục viên đó, tui đang thèm trôi nước mà, cho nên nó muốn ăn vậy đó, mà
bây giờ, ông Phật nói bây giờ phải nhàm chán cái đó đi.
Mà muốn nhàm
chán vậy thì cái Định Niệm Hơi Thở vô, hơi thở ra này cần phải khéo tác ý thì
nó sẽ nhàm chán, phải không? Cái pháp Đức Phật dạy rõ lắm, cho nên vì vậy mà
mình muốn mình nhàm chán nó thì mình phải dùng cái pháp hướng, nương theo cái
hơi thở mà nhắc thì nó sẽ nhàm chán chớ gì? Phải không?
Hay quá, quá
tuyệt! Cho nên ở đây các con thấy ông Phật ông dạy, nhưng mà cái người mà không
biết thì không hiểu được cái chỗ này. Cho nên vì vậy họ chẳng biết tu, cho nên
họ cứ ham thích, cho nên cái ham thích của họ, thích ăn, thích uống, thích trôi
nước, thích chè.
Cho nên bữa
nào mà có xôi cô Út làm đó, thì thấy các thầy cũng thấy ăn được, ngon, thích,
phải chi mà có nhiều nhiều chút nữa!
Thầy nói
thât sự ra thì khi mà cái pháp đó là cái pháp nó không nhàm chán, mà bây giờ
mình phải hướng tâm mình nhắc như thế nào để cho mình nhàm chán, thì Định Niệm
Hơi Thở là một điều cần thiết giúp cho chúng ta sẽ nhàm chán.
“Do vậy
này các thầy Tỳ Kheo, nếu Tỳ Kheo ước muốn rằng, mong rằng ta sẽ trú những tưởng
không nhàm chán đối với các pháp nhàm chán…”
Bây giờ đau
nhức quá phải không? Cái pháp mà đau nhức quá, thì cái pháp đó là cái pháp mình
ghét đó, gọi là nhàm chán, mình sợ nó quá, mà nó cứ nó đau nhức mình
hoài, (11:26) do đó Đức Phật cũng bảo, mình muốn cho xa lìa cái nhức
này thì nên dùng cái pháp hướng nhàm chán cái này đi, thì tức là mình nương cái
hơi thở thì mình sẽ đuổi cái thọ nó đi đi.
Vì vậy cho
nên ở đây, Thầy bảo các con dùng cái pháp hướng mà phá cái thọ mình đi. Mà đây
Đức Phật nói thường nương vào cái hơi thở, muốn phá cái thọ này, thì cái hơi thở
này, cái Định Niệm Hơi Thở vô, hơi thở ra này cần phải khéo tác ý nó với cái
pháp hướng này.
Thì rõ ràng
là Đức Phật muốn bảo chúng ta phải ở trong cái trạng thái yên tĩnh chớ gì? Yên
lặng chớ gì? Cho nên mới phá cho được cái thọ chúng ta chớ gì!
Đó thì, cái
lời nói của Phật, nó rõ ràng và cụ thể đến cái mức độ Thầy nói, đến cái hơi thở
như vậy, thì các con thấy biết rằng các pháp như vậy rất rõ ràng. Đây là cái cuốn
kinh Tương Ưng Bộ đã dạy như vậy rõ ràng, chớ không phải là Thầy đặt ra, mà Thầy
đã từng dạy.
Đó thì ở
đây, thì Đức Phật dạy chúng ta, nếu mà gặp cái thọ, tức là cái pháp nó làm cho
chúng ta chán, sợ, thì chúng ta nên dùng cái pháp hơi thở mà tu tập, thì nó sẽ
hết.
(12:33) Đây
một cái bài kế nữa:
“Do vậy,
này các thầy Tỳ Kheo, nếu Tỳ Kheo ước muốn rằng, tôi sẽ trú trong tưởng nhàm
chán đối với pháp không nhàm chán và nhàm chán, thời Định Niệm Hơi Thở khéo tác
ý ”.
Đó ở đây Đức
Phật nói rằng, nó có những pháp mà mình không nhàm chán, tức là bây giờ mình
thích ăn, thích ngủ là cái pháp không nhàm chán. Và cái pháp nhàm chán là cái
pháp nào ? Đau nhức, rồi họ chửi mắng mình, hay hoặc họ nói nặng nhẹ mình, thì
cái pháp đó mình sợ quá, tức là mình nhàm chán cái pháp đó quá rồi.
Ở đây Đức Phật
dùng cái chữ nhàm chán, là cái tâm của mình, thì cái thọ khổ thì mình nhàm
chán, mình ghét lắm, mà cái thọ lạc thì mình thích. Cho nên cái thọ lạc tức là
cái pháp không nhàm chán, mà cái thọ khổ thì nhàm chán.
(13:22) Cho
nên ở đây Đức Phật muốn mình phá được cái pháp không nhàm chán và cái pháp nhàm
chán này, muốn phá được, thì cái Định Niệm Hơi Thở khéo tác ý. Nghĩa là mình bị
cái pháp nào đó thì mình dùng cái hơi thở mình phá nó cho sạch, cố gắng phá nó
cho sạch hết.
“Do vậy
này các thầy Tỳ Kheo, nếu Tỳ Kheo ước muốn rằng tôi sẽ trú với tưởng không nhàm
chán đối với pháp nhàm chán và không nhàm chán, thời Định Niệm Hơi Thở khéo tác
ý.”
Nghĩa là cái
pháp nhàm chán và không nhàm chán, mình dùng cái tưởng, tức là mình dùng cái
pháp hướng rồi mình tưởng ra, để rồi mình nương vào cái hơi thở mà mình xả cái
tâm của mình.
“Do vậy
này các thầy Tỳ Kheo, nếu Tỳ Kheo ước muốn rằng, mong rằng sau khi từ bỏ cả hai
không nhàm chán và nhàm chán, tôi sẽ trú xả niệm tỉnh giác, thời Định Niệm Hơi
Thở khéo tác ý .”
Đó, bây giờ
đó mình mới xả được cái pháp nhàm chán rồi. Từng hồi mới đầu thì mình mới có đặt
cái chỗ mà quán từ bỏ để mình xem xét coi có vọng tưởng không? Bây giờ nó hết vọng
tưởng rồi, thì bắt đầu mình biết rằng cái tưởng của mình nó còn chưa có nhàm
chán đâu.
Cái ý thức của
mình thì mình, bởi vì cái Định Vô Lậu, thì mình có thể tạo cho nó, ly nó rồi
đó, nhưng mà cái tưởng nó chưa có ly đâu.
Bởi vì, bây
giờ mình đã thực hiện cái pháp ý thức của mình là khép giới luật, tuy rằng mình
ăn ngày một bữa, nhưng mà bây giờ thấy cái gì đó mình cũng còn muốn ăn chớ chưa
phải hết. Cho nên cái tưởng mà muốn ăn đó chưa nhàm chán đâu.
Cho nên ở
đây Đức Phật muốn dạy chúng ta từ cái ý thức xa lìa cho đến cái tưởng phải là
đoạn dứt nó, thì cái Định Niệm Hơi Thở là cái chỗ mà chúng ta dứt được những
cái tưởng này đó. Bởi vì cái tưởng chúng ta còn tưởng ăn đây nè, chớ chưa phải
hết đâu.
Cho nên khi
đó bây giờ chúng ta đã lìa được cái pháp không nhàm chán và nhàm chán rồi thì
chúng ta sẽ trú xả ở trong cái Chánh Niệm Tỉnh Giác, (15:16) bây giờ
nó mới thực sự là chúng ta đã có Chánh Niệm Tỉnh Giác.
Và Chánh Niệm
Tỉnh Giác đó thì phải nương cái Định Niệm Hơi Thở mà chúng ta mới có được cái sự,
các pháp không nhàm chán và nhàm chán này, chúng ta mới ly nó ra được, của tưởng
đó. Cho nên ở đây Phật dạy cái bài pháp rất là kỹ, từ cái ý thức xa lìa rồi bây
giờ tới cái tưởng thức xa lìa.
Xa lìa các
pháp của tưởng thức rồi bắt đầu bây giờ mới là, chúng ta mới tiến tới một cái
giai đoạn của khi mà nó đã tỉnh giác chánh niệm mà nó xa lìa như vậy hết rồi, từ
cái xa lìa của cái ý thức của chúng ta, cho đến cái tưởng thức của chúng ta, đều
là chúng ta xa lìa những cái tưởng. Mà cái tưởng đó là đối với các pháp chớ
không phải là tưởng pháp đâu.
Nghĩa là bây
giờ chúng ta thấy cái đồng hồ này mà chúng ta ham thích, chúng ta về nhà chúng
ta tưởng cái đồng hồ, “bây giờ phải chi mình có cái đó”, tức là
mình nghĩ đến nó đó, đó là cái tưởng của mình đó. Còn bây giờ Thầy thấy cái đồng
hồ này Thầy ham muốn, tức là ý thức của Thầy đó, nó ham muốn đó.
Còn bây giờ
nó không có mà Thầy về cái thất của Thầy rồi Thầy ngồi, Thầy mới tương tư với
cái đồng hồ, Thầy mới thấy cái đồng hồ Thầy ham thích nó, phải chi có nó thì nằm
ngủ rờ rẫm nó đó, cái đó là tại vì cái tâm ham thích của nó. Cho nên vì vậy
mình phá cái tưởng đó đi, đừng để cái tâm đó.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét