267- 4- LÀM CHỦ TƯỞNG THỨC, NHẬP CÁC ĐỊNH NHỜ NƯƠNG HƠI THỞ TÁC Ý
(16:30) Đó,
đó là những cái Định Niệm Hơi Thở nó sẽ giúp chúng ta xả được cái tưởng, cái tưởng
đó nó nhàm chán các cái pháp mà nó không làm cho chúng ta ham thích nữa. Do như
vậy đó, thì lúc bấy giờ chúng ta mới có đạt được cái Chánh Niệm Tỉnh Thức. Các
con thấy chưa?
Chớ chưa,
bây giờ chúng ta tu vậy chớ chúng ta chưa đạt, mà bây giờ đạt được cái Chánh Niệm
Tỉnh Thức này thì các con nghĩ như thế nào? Nghĩa là hằng ngày nó ở một cái
trong hơi thở chúng ta, hoặc là nó ở trong cái thân của chúng ta, nó quay vô,
nó không phóng ra đâu.
Cho nên Đức
Phật mới nói như thế này:
“Do vậy,
này các thầy Tỳ Kheo, nếu các thầy ước muốn rằng, mong rằng ly dục ly bất thiện
pháp,”
Tức là ác
pháp đó.
“…sẽ chứng
đạt và an trú thiền thứ nhất, một trạng thái hỷ lạc do ly dục sanh, có Tầm có Tứ,
thời Định Niệm Hơi Thở phải khéo tác ý”.
Phải không.
Bây giờ các thầy đã tu tập Tứ Chánh Cần ly ác pháp này kia nọ xong rồi, nhưng
mà chưa chắc đã là mình nhập Sơ Thiền.
Cho nên từng
đó mình phải xả cái tưởng này đi, để cho nó cũng cái tưởng, bởi vì mình nói chớ
thực sự bây giờ về cái ý thức của mình đó, thì mình thèm trôi nước đi, phải
không. Mà trong lúc đó, không có ăn thì mình dùng cái tưởng mình thèm, bởi do
cái tưởng nó làm cho mình thèm, hơn là cái ý thức mình thèm đâu.
Do như vậy
đó, sau khi mình xả hết các tưởng này rồi, hồi đó là ly dục, ly ác pháp của ý
thức, còn bây giờ nó ly dục ly ác pháp của tưởng thức. Do đó bây giờ đó, mới có
cái sự Chánh Niệm Tỉnh Thức của cái tưởng thức và của cái ý thức của chúng ta,
hai cái này nó mới thành ra một cái Chánh Niệm Tỉnh Thức của cái giai đoạn bước
vào cái giai đoạn định.
Các thầy thấy
được chỗ này. Do vậy bây giờ chúng ta mới ước muốn rằng, mong rằng tôi đã hết,
đã nhàm chán các pháp tưởng rồi, đã nhàm chán sáu cái pháp trần rồi, do cái ý
thức của tôi, tôi đã lìa xa ngũ trần rồi, tôi đã lìa các cái pháp tưởng của tôi
rồi.
Mà bây giờ
thì tôi nghĩ rằng, tôi phải, tôi mong rằng tôi sẽ ly dục ly ác pháp toàn bộ,
tôi sẽ chứng đạt cái thiền thứ nhất, trạng thái hỷ lạc do ly dục sanh, có Tầm
có Tứ, thời Định Niệm Hơi Thở cần phải khéo tác ý.
(18:41) Thì
ở đây Đức Phật nói, bây giờ mình muốn chắc ăn như vậy đó, thì bây giờ mình
nương vào cái hơi thở, mình mới nói rằng, mình mới hướng tâm mình nói rằng: “Bây
giờ cái tâm phải ly dục, ly ác pháp hoàn toàn, để chứng đạt và an trú vào thiền
thứ nhất”.
Mình hướng
tâm, bởi vì bây giờ nó chỉ còn cái Định Niệm Hơi Thở này, mà mình nương vào cái
hơi thở mình nhắc của tâm mình như vậy, thì cái trạng thái của Sơ Thiền bắt đầu
nó hiện ra liền tức khắc.
Thì như Thầy
đã nói, nó có năm cái pháp lìa mà có năm cái công đức của nó, tức là năm cái kết
quả của nó. Năm cái pháp nó lìa: tham, sân, si, mạn, nghi, thì nó lìa năm cái
pháp này ra, nó không có nữa, cho nên nó mới đạt được cái chỗ ly dục ly ác
pháp. Mà tham, sân, si này khi chúng ta lìa, ý thức lìa cái tham, sân, si,
nhưng mà cái tưởng thức chúng ta chưa lìa, cho nên giấc mộng của chúng ta còn.
Cũng như bây
giờ mình ăn chay, mới ăn trong vòng một tháng, nửa tháng hay một năm, mà mình nằm
chiêm bao mình vẫn thấy mình còn ăn thịt, thì tức là cái tưởng thức nó chưa có
ăn chay, nó còn ăn thịt.
Cho nên sau
một thời gian nữa thì chúng ta mới ly được cái tưởng thức đó, cho nên tới cái
chỗ nằm chiêm bao mà chúng ta thấy người ta dọn thịt lên chúng ta không có ăn.
Còn mới tu
mà chúng ta ăn chay, thì khi mà nằm mộng là chúng ta thấy chúng ta ăn thịt cá
không có từ cái chỗ nào hết. Chừng mà giật mình thấy, sao mình tu mình ăn chay,
mà sao mình nằm ngủ mình còn ăn mặn? Thì rõ ràng là cái tưởng nó chưa có ly, rõ
ràng là hai cái phần rất rõ.
Và bây giờ
cái sự ước muốn, cái sự mong muốn của mình để nhập cái Sơ Thiền, thì bắt đầu đó
mình chỉ hướng tâm. Bởi vì mình muốn thì mình phải nói ra chớ, cái ý của mình
nó khởi cái tâm nó muốn vậy đó mà!
Cho nên Phật
nói:
“Do vậy,
này các thầy Tỳ Kheo, nếu thầy Tỳ Kheo ước muốn rằng, mong rằng ly dục ly bất
thiện pháp, tôi sẽ chứng đạt và an trú thiền thứ nhất, một trạng thái hỷ lạc do
ly dục sanh, có Tầm có Tứ, thời Định Niệm Hơi Thở cần phải khéo tác ý.”
Phải không?
Lúc nào Đức Phật cũng kèm theo cái Định Niệm Hơi Thở để cho mình nương cái hơi
thở đó, rồi mình nhắc nó, chớ nếu không có hơi thở mình nhắc cái gì đây? Làm
sao với biết cái đường đi chỗ nào đâu? Cho nên Thầy thường nói cái Định Niệm
Hơi Thở là cái đường đi để chúng ta nhập các định.
(20:49) Đó,
thì bây giờ chúng ta mới thật sự là ly dục ly ác pháp của Sơ Thiền chớ không phải
là ly dục ly ác pháp của cái Tứ Chánh Cần.
Tứ Chánh Cần
thì nó mới ly ý thức à, cho nên ngăn chặn không cho sanh ở ý thức của chúng ta
chớ. Giữ cái trạng thái mà nó thiện pháp của nó, nhưng mà cái thiện pháp đó là
ly dục ly ác pháp của ý thức chớ còn tưởng thức chúng ta còn.
Ở đây từng
cái pháp của Phật dạy chúng ta từng chút, từng chút ở trong cái tâm của chúng
ta tu tập, để mà nó giải trừ ra tất cả những cái nỗi khổ của thân tâm chúng ta
đã mang từ nhiều đời.
“Do vậy
này các thầy Tỳ Kheo, nếu Tỳ Kheo ước muốn rằng, mong rằng làm cho tịnh chỉ Tầm
Tứ, tôi sẽ chứng đạt và an trú thiền thứ hai, một trạng thái hỷ lạc do định
sanh, không Tầm không Tứ, nội tỉnh nhất tâm, thời Định Niệm Hơi Thở khéo tác ý.”
Đó bây giờ
các con thấy rõ ràng, khi mà cái hơi thở nó còn là còn nhất tâm rồi, nó còn một
cái đối tượng rồi, thì thử hỏi nếu mà chúng ta ở trong cái Nhị thiền, thì cái
hơi thở nó đâu còn!
Ở trong cái
Sơ Thiền thì cái hơi thở nó, hoàn toàn một cái trạng thái, cái hỷ lạc của cái
Sơ Thiền do ly dục, ly bất thiện pháp, thì cái trạng thái nó làm cho chúng ta
đâu có còn nương ở trong cái hơi thở.
Cho nên vì vậy
mà chúng ta phải ra cái hơi thở, như hồi nãy Thầy giảng đó, phải ra hơi thở, để
rồi nương vào cái hơi thở đó mà chúng ta mới dùng cái pháp hướng. Bởi vì cái
tâm chúng ta mong muốn nó phải tịnh chỉ Tầm Tứ mà, cái pháp hướng nó thể hiện ở
chỗ tịnh chỉ Tầm Tứ đó.
Cho nên
chúng ta nhắc: “Tầm Tứ phải tịnh chỉ và cái tâm phải nhập vào, chứng đạt vào
cái thiền thứ hai.” Đó, chúng ta nhắc nó như vậy.
Thì chúng ta
bắt đầu nương cái hơi thở, mà hơi thở nó chưa vô thì chúng ta lại nhắc lần nữa,
rồi nó chưa vô chúng ta lại nhắc lần nữa, một lát cái nó vô. Nó vô ngay cái trạng
thái diệt Tầm Tứ rồi, thì nó có một cái hỷ lạc sanh ra, nó làm chúng ta rất là
an ổn.
Do đó chúng
ta thấy rõ ràng là bây giờ nó không còn có cái niệm gì mà xen vô chỗ này được.
Nội tỉnh ở trong này nó rất là sáng suốt, tỉnh táo, nó không có một cái gì hết,
hoàn toàn, chúng ta thấy rằng nội tâm chúng ta rất tỉnh, cái mức tỉnh rất cao.
Đó, cho nên
cái Định Niệm Hơi Thở thì chúng ta cũng rất cần thiết để mà chúng ta thực hiện.
Bây giờ
chúng ta kế tiếp nữa, để chúng ta thấy, học được cái hơi thở nó là quan trọng với
tất cả mọi cái ý muốn của chúng ta để xả từng cái tâm của chúng ta, từng cái một,
chớ không phải là nhào vô là chúng ta hít thở hít thở, chúng ta ức chế tâm
chúng ta đâu. Cái này là hoàn toàn chúng ta theo cái pháp hướng mà chúng ta chủ
động điều khiển bằng cái pháp hướng chúng ta để mà vào các định.
“Do vậy,
này các thầy Tỳ Kheo, nếu Tỳ Kheo ước muốn rằng, mong rằng ly hỷ trú xả, Chánh
Niệm Tỉnh Giác, thân cảm sự thọ lạc mà các bậc Thánh gọi là xả niệm lạc trú,
tôi chứng đạt và an trú thiền thứ ba, thời Định Niệm Hơi Thở khéo tác ý.”
(23:41) Đó,
Đức Phật cũng nhắc chúng ta cũng phải do cái đường dây hơi thở mà chúng ta mới
ly hỷ trú xả. Trú vào chỗ xả là trú cái chỗ nào? Trú vào cái hơi thở để mà dùng
cái pháp hướng. Cái pháp hướng và hơi thở, đó là cái nơi mà chúng ta trú để mà
chúng ta loại 18 loại hỷ tưởng của chúng ta. Mà mình mong rằng mình sẽ ly tất cả
những cái loại hỷ này, tức là cái niềm vui của cái tưởng này, chúng ta sẽ ly ra
sạch. Mà ly ra sạch rồi, thì chúng ta, khi mà nó lìa ra rồi thì chúng ta sẽ nhập
vào Tứ Thiền.
Chứng đạt
cái thiền thứ ba, thì cái Định Niệm Hơi Thở là một cái đường dây, chúng ta phải
nương vào nó, rồi tác ý, tác ý cho đến khi mà nó ly hết những cái trạng thái hỷ.
Đó là cái
bài nhập vào Tam Thiền, thì Đức Phật đã chỉ cho chúng ta, cũng do cái Định Niệm
Hơi Thở mà chúng ta tu tập.
“Do vậy
này các thầy Tỳ Kheo, nếu Tỳ Kheo ước muốn rằng, mong rằng đoạn lạc, đoạn khổ,
chấm dứt hỷ ưu đã cảm thọ trước, tôi chứng đạt và an trú thiền thứ tư không khổ,
không lạc, xả niệm thanh tịnh, thời Định Niệm Hơi Thở khéo tác ý.”
Nhập tới cái
Tứ Thiền, Đức Phật cũng bảo chúng ta phải nương hơi thở mà tác ý, hướng nó,
mong rằng tôi sẽ đoạn những cái lạc, cái khổ, cái thọ khô, cái lạc, tức là xả lạc
xả khổ đó, tôi xả tất cả những cái hỷ ưu mà đã có cảm thọ từ trước đến giờ, đều
là quét sạch ra hết.
(25:10) Tức
là cái câu pháp hướng mình nhắc như vậy đó, là cái ước muốn mình làm cho sạch hết,
hoàn toàn, rốt ráo ở đây, do như vậy là cái thọ lạc, thọ khổ này nó dừng, thì tức
là cái hơi thở nó phải tịnh chỉ. Vì nó tịnh chỉ nó mới dừng được, mà nó không tịnh
chỉ thì nó không dừng được.
Cho nên do
đó mà Thầy dạy nay, bây giờ muốn tịnh chỉ cái thọ lạc, thọ khổ này, mà xả cho
được, xả lạc, xả khổ, xả niệm thanh tịnh này cho được, thì chỉ còn có nước tịnh
chỉ, cho nên Thầy dùng cái pháp hướng rất ngắn và gọn: “Hơi thở phải tịnh chỉ,
các hành trong thân phải ngưng!”
Thì do đó nó
sẽ ngưng hoàn toàn, thì cái thọ lạc, thọ khổ này không còn có nữa. Bởi vì nó
ngưng rồi thì đâu còn lạc hay còn khổ nữa. Cho nên ngay đó là Thầy đã nhập Tứ
Thiền.
Còn bây giờ
theo cái câu ở trong này, mà mong rằng đoạn lạc, đoạn khổ, “đoạn” là “dứt” đó,
không còn nữa. Mà mình biết rằng cái gốc của nó là khi có những cái bài kinh
khác thì Phật nói rằng nhập Tứ Thiền là phải tịnh chỉ hơi thở, hơi thở phải
ngưng nghỉ, thì do đó là mình biết là cái mục đích là ngưng nghỉ là các hành
không hoạt động, thì cái thọ lạc, thọ khổ không còn có nữa.
Mình phải hiểu
như vậy, còn mình đọc như thế này rồi mình không hiểu nó như vậy, do đó mình
không biết là cái hơi thở có ngưng thế này.
Cho nên các
nhà học giả đọc cái này không biết là cái Tứ Thiền có ngưng hơi thở hay không,
cho nên không ai dám nói rằng Tứ Thiền ngưng hơi thở, mà Thầy dám nói Tứ Thiền
ngưng hơi thở.
Vì có những
cái bài kinh nói có ba hành: thân hành, khẩu hành, ý hành, mà cái thân hành
ngưng thì chúng ta nhập Tứ Thiền, thì cái bài kinh đó xác định rất rõ.
Cho nên ở
đây chúng ta biết rằng khi nào mà cái lạc, cái khổ, cái trạng thái đối tượng
thanh tịnh mà không còn có nữa, thì tức là chỉ có các hành trong thân của chúng
ta phải ngưng. Mà cái ngưng đầu tiên, cái hành ngưng đầu tiên tức là phải cái
hơi thở rồi. Do Đức Phật cũng xác định rằng thân hành, mà thân hành của chúng
ta là cái hơi thở, mà hơi thở ngưng thì chúng ta mới nhập Tứ Thiền.
(26:53) Cho
nên ở đây chúng ta thấy cái Định Niệm Hơi Thở, nó là con đường đi để mà chúng
ta vào ở trong cái định đó.
Đó thì, ở
đây hôm nay chúng ta sẽ học tới cái Tứ Thiền, mà do đường dây của hơi thở để mà
chúng ta tiến tới cái sự tu tập của chúng ta. Thì chúng ta thấy rõ ràng tới đây
chúng ta làm chủ được cái thân rồi. Bởi vì các hành ở trong thân nó đều ngưng,
nó đều ngưng hoàn toàn, cho nên chúng ta hoàn toàn làm chủ.
Từ đây về
sau thì chúng ta, khi mà nó ngưng như vậy, thì trên thân quán thân chúng ta sẽ
tu như thế nào?
Và đồng thời
nếu mà chúng ta muốn nhập các loại tưởng nó cũng không có khó, chúng ta cũng
nương vào cái Định Niệm Hơi Thở mà chúng ta dùng cái pháp hướng thì chúng ta
cũng sẽ nhập vào các loại tưởng như Không Vô Biên Xứ, Thức Vô Biên Xứ, rồi Vô Sở
Hữu Xứ, Phi Tưởng Phi Phi Tưởng Xứ, Diệt Thọ Tưởng Định, chúng ta cũng đều là
nương vào cái hơi thở để mà chúng ta hướng, y như những cái thiền định trước
kia vậy.
Thì cái Định
Niệm Hơi Thở là cái vấn đề quan trọng khi chúng ta tu các định khác. Cho nên Thầy
nói nó là một cái trợ pháp, như một cái trợ động từ, thì đó là các thầy thấy có
rõ không? Thầy có nói sai đâu. Ở trong kinh này dạy như thế nào là Thầy đã dạy
lại như thế nấy, không có dạy sai cái gì của Phật hết.
Và có thể
ngày mai, ngày mốt Thầy sẽ tiếp tục Thầy dạy cho hết cái bài hơi thở, để cho
các thầy biết rằng chúng ta sẽ dùng cái hơi thở mà tu tập những cái pháp nào
pháp nào.
Và khi dùng
cái hơi thở cho đến cuối cùng chúng ta dùng cái hơi thở để mà chúng ta tu, trừ
ra Tứ Như Ý Túc với Tam Minh, thì hai cái phần đó thì chúng ta không dùng hơi
thở nữa.
Nghĩa là
chúng ta phải định trên thân, thân định trên tâm rồi, thì chúng ta phải ở trong
cái trạng thái của Tứ Thiền, thì cái thức của chúng ta còn, từ đó thì chúng ta
không có dùng hơi thở mà chúng ta chỉ dùng pháp hướng để mà tu tập cái Tứ Như Ý
Túc và cái Tam Minh. Cái này nó khác rồi.
(28:52) Còn
những cái định khác thì chúng ta đều nương vào cái hơi thở mà tu tập , như
Không Vô Biên Xứ, Thức Vô Biên Xứ, cho đến Diệt Thọ Tưởng Định thì chúng ta đều
là phải tu cái Định Niệm Hơi Thở.
Cho đến khi
cuối cùng, thì khi mà nhập được Tứ Thiền rồi thì chúng ta mới không có dùng cái
hơi thở nữa. Bởi vì hơi thở nó tịnh chỉ rồi, còn cái hơi thở nó còn thì chúng
ta sử dụng nó, mà cái hơi thở hết thì chúng ta không sử dụng nữa. Do từ cái nhập
bốn định cái Hữu Sắc và bốn cái định Vô Sắc cho đến cái Diệt Thọ Tưởng Định đều
là nằm ở trong hơi thở.
Còn đến cái
Tứ Như Ý Túc và Tam Minh thì không dùng hơi thở nữa, cái đó hết rồi, cái đó thì
nó ở trong cái trạng thái của Tứ Thiền, từ đó nhờ cái trạng thái “thân định
trên tâm, tâm định trên thân”, chúng ta mới tu Tứ Như Ý Túc, thì cái phần đó Thầy
sẽ dạy sau.
Nhưng mà
ngày mốt Thầy sẽ tiếp tục Thầy dạy csi phần các cái định tưởng, cũng nương vào
mà hơi thở để mà tu tập các định tưởng, để dạy cho hết về cái hơi thở, nó sẽ
giúp chúng ta tu về các loại định tưởng được.
Cho nên các
thầy thấy, khi một người mà nương vào cái hơi thở mà ức chế tâm thì nó cũng rơi
vào các loại định tưởng. Như hôm qua mình học rồi, thì cái chỗ mà “cái ý thức
thanh tịnh nó sẽ đi về đâu” đó, thì trong cái bài kinh mà cũng ở trong Kinh
Trung Bộ này, thì Đức Phật cũng trả lời rất là hẳn hòi: khi mà ý thức thanh tịnh
mà nó không liên hệ với ngũ dục, nó không liên hệ với cái ngũ căn: mắt, tai,
mũi, miệng, thân của mình nữa đó, tức là nó không tác ý ra, không phân biệt nữa,
thì nó sẽ đưa vào Hư Không Vô Biên Xứ tức là Không Vô Biên Xứ, rồi đến Thức Vô
Biên Xứ rồi đến Vô Sở Hữu Xứ, cho nên nó rơi vào những cái định đó liền.
Đó thì, bây
giờ chúng ta không có cần ở chỗ cái “ý thức thanh tịnh” đó mà đi vào như vậy,
mà chúng ta chỉ cần nương hơi thở mà chúng ta sẽ hướng tâm, thì ngay bây giờ
không cần chúng ta phải nhập Tứ Thiền rồi chúng ta mới nhập cái Định Không Vô
Biên Xứ.
Bây giờ, cái
người nào mà Thầy dạy nương vào cái hơi thở, mà chúng ta sẽ tu cái định Không
Vô Biên Xứ thì chúng ta cũng tu dễ dàng lắm, không có khó khăn. Bởi tưởng rất dễ,
mà dùng ý thức để mà ly dục ly ác pháp thì rất khó.
Cho nên bốn
cái loại định tưởng này, ở Đại Thừa nó sắp đây là cái định Vô Sắc, nó cao lắm,
hơn là cái định Hữu Sắc. Nhưng mà không ngờ cái định Hữu Sắc rất là vi diệu, mà
cái định Vô Sắc chỉ là tầm thường mà thôi, không có ra gì hết, nó không có cứu
cánh gì được hết.
(31:19) Đó
thì, đến đây thì Thầy xin chấm dứt. Ngày mốt Thầy sẽ tiếp tục Thầy dạy, cứ (một)
ngày nghỉ Thầy dạy một ngày, để cho nó dứt hết những cái pháp hành, cái giới
hành cho nó xong. Mà dạy xong rồi thì nghỉ, nghĩa là sớm chừng nào thì nghỉ tốt
chừng nấy.
Thầy mong Thầy
dạy cho nó mau hết, cho nên hầu hết là Thầy cũng giảng không có kỹ, nhưng mà điều
kiện đại khái là quý thầy đã hiểu hết rồi. Sau này Thầy có viết sách thì các Thầy
chắc đọc thấy nó dễ hiểu hơn nữa, nhưng mà cái nhiệm vụ đó thì lần lượt sau sẽ
làm, chớ còn bây giờ thì làm chưa kịp.
Thôi bây giờ
quý thầy chuẩn bị.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét