265- 2- GIẢI THOÁT KHỎI LẬU HOẶC NHỜ NƯƠNG HƠI THỞ KHÉO TÁC Ý
(03:40) Bây
giờ tới cái giai đoạn mà chúng ta ly rồi, vậy mà Phật còn cẩn thận bảo chúng ta
phải ngồi lại thẳng lưng, rồi quán từ bỏ, để xem nếu mà bây giờ đó, đầu mình nó
không có vọng tưởng thì mình không cần từ bỏ nữa, bởi vì tâm mình nó gom vào.
Mà đầu mình
nó còn khởi niệm vọng tưởng, thì mình phải quán từ bỏ, quán từ bỏ nương hơi thở
thì chúng ta sẽ ức chế được cái vọng tưởng. Cho nên ở đây Phật dạy “Quán từ
bỏ tôi sẽ thở vô, vị ấy tập. Quán từ bỏ tôi sẽ thở ra, vị ấy tập.” Đó thì ở
đây cái người mà tu tập như vậy gọi là tu Định Niệm Hơi Thở.
Mà Định Niệm
Hơi Thở thì các thầy nên nhớ là “trên thân quán thân tu về hành tướng nội”.
Đó, thì như vậy là nó đâu có lìa ra khỏi cái Tứ Niệm Xứ đâu? Tức là ngay pháp
môn đó, cái Định Niệm Hơi Thở là cái pháp môn để mà thực hiện ở trên cái thân của
nó, để nó làm một cái đường đi để mà nhập các định.
“Định niệm
hơi thở vô, hơi thở ra. Này các thầy Tỳ Kheo, tu tập như vậy làm cho sung mãn,
thời có quả lớn và có lợi ích lớn.”
Nghĩa là
chúng ta chỉ quán như vậy, rồi chúng ta tu tập như vậy, cứ nhắc thường xuyên.
Chúng ta nhắc trong 5 phút, 10 phút, rồi 30 phút, rồi một giờ. Ngồi thiền kiết
già thẳng lưng mà chúng ta nhắc cái câu này: “Quán từ bỏ tôi sẽ thở vô, quán
từ bỏ tôi sẽ thở ra.”
Nếu khi mà
chúng ta thấy cái tâm của chúng ta đã từ bỏ rồi, đã xa lìa, đã ly tham, sân, si
rồi, đã ly dục, ly ác pháp rồi, thì chúng ta không cần dùng câu này nữa.
(05:14) “Này
các thầy Tỳ Kheo…”
Đức Phật nhắc,
cái thời Đức Phật tu, tu cái pháp hơi thở nè:
“Này các
thầy Tỳ Kheo, trước khi ta chưa giác ngộ, chưa chứng chánh đẳng giác, khi còn
là Bồ Tát…”
Đó thì ở đây
các thầy thấy, Thầy có trả lời cho các thầy rồi đó, Bồ Tát là một vị tu chưa có
chứng, cho nên Đức Phật nói khi ta còn Bồ Tát, tức là ta chưa chứng Chánh Đẳng
Chánh Giác, chưa giác ngộ. Cho nên:
“… khi
ta còn Bồ Tát, ta trú nhiều với trú này”
Tức là ta tu
nhiều với cái pháp này. Nghĩa là trong lúc đó là Bồ Tát đang tu nhẫn nhục, tùy
thuận, xả tâm của mình đó, thì Đức Phật lại tu về cái pháp hơi thở.
“Này các
thầy Tỳ Kheo, do ta tu tập nhiều…”
Ở đây thì
nói “ta trú nhiều với trú này”, ở đây thì Thầy dịch ra: “Ta tu
cái pháp này nhiều nên thân và con mắt không có mỏi mệt và tâm ta được giải
thoát khỏi các lậu hoặc, không có chấp thủ”.
Rõ ràng là từ
bỏ thì từ bỏ cái gì? Từ bỏ lậu hoặc chứ gì, từ bỏ tham, sân, si chứ gì! Cho nên
nương vào hơi thở nó làm cho chúng ta tỉnh táo, làm chúng ta sáng suốt lên, cho
nên con mắt không có mỏi mệt, tâm ta nó không cái lừ đừ, Đức Phật nói như vậy.
“Ta được
giải thoát khỏi các lậu hoặc và không có chấp thủ”.
Do tu tập
như vậy thì Đức Phật sẽ thấy giải thoát hoàn toàn.
“Do vậy
này các thầy Tỳ Kheo, nếu Tỳ Kheo ước muốn rằng, mong rằng thân và mắt không bị
mỏi mệt và mong rằng tâm được giải thoát khỏi các lậu hoặc, không có chấp thủ,
thời định niệm hơi thở vô, hơi thở ra này cần phải khéo tác ý.”
Phải không?
Khéo tác ý là khéo cái gì? Quán từ bỏ, hay là “hơi thở vô tôi biết vô,
hơi thở ra tôi biết ra”, tức là “khéo tác ý” đó.
Các thầy thấy
chưa, cái bài kinh của Phật dạy rõ ràng, mà đây là cái kinh nghiệm của Phật. Phật
nói, lúc mà ta còn là Bồ Tát, chưa có thành Chánh Đẳng Chánh Giác, ta tu cái
này nhiều.
Cho nên khi
mà vào đây, ba năm, bên nữ các con thấy, ba năm Thầy cho các con rèn luyện cái
Định Niệm Hơi Thở rất là kỹ lưỡng mà.
(07:14) Cho
nên hôm nay mà các con tiến tới tu thì Thầy tin rằng cái hơi thở các con sẽ quá
thuần thục rồi, không còn có một cái khó khăn nữa. Do vậy bây giờ hiện giờ có đứa
ba mươi phút hoặc một giờ không có niệm vọng tưởng xen vào, thì các con biết là
nó đã đạt đến cái mức của Tầm Tứ.
Và bây giờ
mà chúng ta chuyển qua một cái pháp Định Vô Lậu để mà chúng ta xả cái tâm cho sạch.
Thì chuyển qua cái pháp vô lậu mà xả tâm, thì chúng ta tu ngay cái Tứ Chánh Cần,
mà giữ trong ba tháng thì thử hỏi các con có đạt được không?
Cho nên bên
nữ các con, nếu mà Thầy đã xác định rất là đúng cái thời điểm của các con sẽ
thành tựu được, trong ba tháng là các con ly dục ly ác pháp. Và vì vậy mà cái
hơi thở này nó sẽ giúp các con ly dục ly ác pháp rất là cụ thể.
Cho nên khi
mà ngăn chặn ác pháp thì các con thấy Thầy khuyên các con tu Chánh Niệm Tỉnh Thức
và Định Niệm Hơi Thở chứ gì?
Đó thì cái Định
Niệm Hơi Thở này, thì: “Quán từ bỏ tôi sẽ thở vô, quán từ bỏ tôi sẽ thở ra”,
các con thấy chưa? Như vậy cho nên các con sẽ xả ly và bỏ các pháp ác được, cho
nên ly dục ly ác pháp được.
Mà Đức Phật
đã nhắc lại cái thời của mình chưa thành tựu, chưa giác ngộ, chưa thành Chánh
Giác, thì Đức Phật đã tu tập nó, tu tập cái này đo, mà phải khéo tác ý.
Đây Thầy đọc
lại cái câu này để cho các con và các thầy nghe:
“Do vậy,
này các thầy Tỳ Kheo, nếu Tỳ Kheo ước muốn rằng, mong rằng các niệm và các tư
duy của ta được đoạn tận, thời định niệm hơi thở vô hơi thở ra này phải được
khéo tác ý”.
Mong rằng,
muốn rằng đoạn diệt những cái sự suy tư ở trong cái đầu của mình và các niệm được
đoạn diệt, thì cái Định Niệm Hơi Thở này phải khéo tác ý. Khéo tác ý như thế
nào? Từ bỏ: “Quán từ bỏ tôi thở vô, quán từ bỏ tôi thở ra”, có phải vậy
không?
Đó thì, chữ
“khéo tác ý” ở đây Đức Phật muốn nhắc là chúng ta phải khéo nó để mà nhắc tâm của
chúng ta.
Đó thì như vậy
là nó, cái khéo tác ý như vậy là các thầy và các con phải nhớ, đó là một cái
pháp hướng của chúng ta, để cho nó, khi mà nó đã ngăn chặn đứng được tất cả các
cái tạp niệm, các cái lậu hoặc, thì lúc bấy giờ nó trở thành một cái đạo lực
cho chúng ta đó.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét