264- 1- NGƯỜI MỚI TU KHÔNG NÊN TU TẬP ĐỊNH NIỆM HƠI THỞ
(tiếp theo
Pháp hành 22)
(0:00) Hôm
nay các con học về Giới Hành cho nên Thầy phải giảng, đi từng phần, để thấy từng
cái thứ tự của các pháp tu, để mà sau này chúng ta sắp xếp lại cái phương hướng
tu tập của chúng ta rõ ràng hơn.
Vì cái thời
gian hướng dẫn, Thầy tùy theo các pháp mà mọi người đang tu tập, rồi tùy theo
cái trường hợp, cái hoàn cảnh tùy thuận của Đại Thừa, không có dám động chạm họ,
cho nên cũng nương tay.
Vì vậy mà trải
qua 18 năm nay, coi như vì cái sự tùy thuận, quá tùy thuận của Thầy, cho nên Thầy
không dám chỉ thẳng rằng phải tu cái nào đúng cái nào sai, không dám nói rằng
cái đó sai, mà cái tu tập như thế này đúng, cho nên chỉ tùy thuận họ mà không
dám nói họ sai.
Do cái chỗ
mà không dám nói họ sai cho nên họ không biết sai, vì vậy mà trong tư tưởng,
trong đầu họ, họ nghĩ cái đó đúng, vì vậy mà họ cứ… Mặc dù Thầy cố lái họ,
nhưng mà họ vẫn nghĩ rằng trong đầu họ cái đó đúng.
Cho nên đến
giờ phút này Thầy không nói ra thì chắc chắn cũng không còn ai mà nói nữa. Cho
nên tuy Thầy biết rằng nói ra thì nó sẽ có sự đụng chạm rất lớn với các nhà Đại
Thừa, nhưng mà nói ra để mà cho cái người sau biết được cái đúng cái sai mà người
ta tránh.
Còn không
nói ra mà bưng bít, chỉ để cho cái lợi ích cá nhân của Thầy, nghĩa là người ta
không nói Thầy như thế này thế khác, để cho người ta ca ngợi Thầy là cái người
tùy thuận, không chống báng ai hết, thì Thầy thấy, nếu mà người ta ca ngợi Thầy
thì chỉ được có cái phần an ổn cho Thầy mà thôi.
Còn cái thế
hệ, cái con người sau này mà theo đạo Phật thì họ chẳng biết đường đâu mà đi,
cho nên họ vẫn thấy Đại Thừa, vẫn thấy Thiền Tông là đúng.
Còn bây giờ
Thầy mạnh dạn Thầy đập thẳng. (01:56) Người ta nói Thầy là con người
hay nói xấu, hay chống báng, hay này kia, đả kích cái này kia, họ nói mặc họ.
Thầy hiện giờ
cái đúng là Thầy nói đúng, mà cái sai Thầy nói sai. Ai ở trong cái sai thì phải
chịu chung cái số phận của lời nói của Thầy mà thôi. Chớ còn bây giờ mà Thầy cứ
nhân nhượng, nhân nhượng họ, thì ngàn năm sau thì nó cũng như vậy thôi.
Cho nên pháp
Phật càng ngày càng nhân nhượng thì pháp Phật bị dìm mất đi, và cũng không người
nào mà triển khai nổi những cái pháp hành như thế này được.
Tuy rằng tạng
kinh có chữ nghĩa hẳn hòi, nhưng mà đọc vô thì người ta thấy dường như là pháp
này với pháp kia nó có riêng rẽ nhau, nhưng ở đây không phải đâu! Nó tập trung
trên một cái điểm nào đó, để mà nó thực hiện được cái sự giải thoát của cái điểm
đó.
Vì vậy mà
hôm nay chúng ta mới thấy cái Định Niệm Hơi Thở là một cái vấn đề quan trọng,
mà từ lâu các thầy về đây được Thầy hướng dẫn về Định Niệm Hơi Thở nhiều nhất.
Nhưng Thầy
không dám nói lạc sang qua cái khác, bởi vì trong Đại Thừa nó cũng lấy cái hơi
thở mà làm cái tiêu chuẩn để mà tu, cho nên Thầy lấy hơi thở thì nó thấy không
có sai khác, cho nên nó không có nghịch. Nhưng thực sự ra cái hơi thở không phải
là cái giai đoạn đầu của người tu.
Cái người mới
tu không có nên tu cái hơi thở, mà hãy tu cái Định Vô Lậu, xét thấy được cái Khổ,
Tập, Diệt, Đạo ở trên cái thân này nè, để rõ thấu được, thì đem những các pháp
đó mà để thông suốt được, rồi từ đó chúng ta mới tu cái Tứ Chánh Cần, đặt các định
ở trên thân của chúng ta mà thực hiện Tứ Chánh Cần, làm cho các pháp ác nó lìa
ra, làm cho nó ly ra, làm cho nó đoạn dứt đi.
Thì cái tu tập
như vậy mới chính là cái thiền định của đạo Phật, chớ không phải ngồi lại mà
nương vào hơi thở đếm, hay sổ, hay tùy để rồi đi vào thiền định.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét