259- 8- THÔNG SUỐT ĐẠO THÌ KHÔNG CÒN MỌI HAM MUỐN THẾ GIAN
(38:19) Còn
cái này là lấy các pháp mà Phật dạy để tập trung trên cái này để tu, để cái tâm
chúng ta ly dục ly ác pháp.
Cho nên
chúng ta càng thấu rõ, có cái chánh trí là chúng ta làm thấu rõ được cái Khổ, Tập,
Diệt, Đạo ở trên cái thân của chúng ta rất rõ ràng, trên thân, thọ, tâm, pháp của
chúng ta.
Cho nên lấy
trên Tứ Niệm Xứ này mà chúng ta quán xét, lấy các pháp đặt ở trên Tứ Niệm Xứ
chúng ta tu. Thì do đó cái tâm chúng ta ly dục ly ác pháp, chúng ta không còn
ham muốn cái thế gian này nữa hết, đời không có gì nữa hết.
(38:45) Thầy
nói bây giờ cho Thầy nhà lầu, xe hơi, cái gì Thầy cũng không ham hết à. Cái đời
này bây giờ không có cái gì mà cám dỗ Thầy nổi hết, vì Thầy đã thấy nó rõ ràng
lắm rồi. Bởi vì đặt pháp ở trên đó, trên cái thân của Thầy, thân, thọ, tâm,
pháp của Thầy, Thầy đã tu, cho nên Thầy quán xét rồi, không có vật gì mà có thể
xâm chiếm được cái tâm của Thầy.
Cho nên khi
mà thông suốt rồi thì có bảy ngày, suy ngẫm có bảy ngày người ta bỏ sạch xuống
hết, người ta không ham gì nữa hết. Bây giờ cuộc đời không còn có gì nữa, đời
đâu có gì nữa! Còn bây giờ, tuy rằng nghe Thầy nói vậy chớ sự thật ra các con
chưa dám bỏ một cái gì hết à!
Bây giờ Thầy
nói nhà con có một tủ sách đi, con đâu có dám đốt nó đâu, con đâu có dám bỏ,
con phải tiếc à! Còn đối với Thầy, Thầy nói đó là một cái tầm thường, không có
gì hết. Cho nên Thầy chẳng có tiếc một cái vật gì hết, vì vậy mà tâm Thầy nó rỗng
rang, tâm mình nó xả bỏ, nó thanh thản vô cùng.
Còn các con,
bây giờ cái vật rất là nhỏ mọn, nhưng mà vì nó cần dùng cho các con là các con
không bỏ. Còn cái người tu rồi họ đâu có cần dùng gì đâu, họ không cần dùng gì
hết.
Bây giờ khát
nước, họ không có đồ, họ xuống dưới dòng suối vầy họ bụm họ uống, họ không cần
có bình lọc nữa. Nếu mà cái nghiệp chết, giờ uống vô chết họ cũng uống, họ cũng
không ngán nữa. Còn chúng ta là sợ chết cho nên phải lọc sạch sẽ, chớ để vi
trùng uống ở trỏng đó chết queo rồi sao?
Đó là cái
chúng ta chưa có thấy, chưa có xả, mà chúng ta cũng chưa thấu được cái Đạo Đế,
cho nên chúng ta chưa có nhìn được cái nghiệp, cái nghiệp tức là nhân quả đó,
Chánh Nghiệp, các con nhớ Chánh nghiệp, đó là cái nghiệp nhân quả đó. Cho nên
chúng ta chưa thấu suốt được cái Bát Chánh Đạo là tám cái nẻo ở trong cái Tứ Diệu
Đế đó.
Mà Tứ Diệu Đế,
Bát Chánh Đạo, mà chúng ta đặt ở trên cái thân, thọ, tâm, pháp của chúng ta, để
dùng cái Bát Chánh Đạo đó để mà thực hiện thì chúng ta đã thấy được cái nghiệp
của nó quá rõ ràng rồi.
Ở đây coi
như là Thầy giảng sơ sơ đó, nghĩa là nói tổng quát vậy thôi, chớ thì giờ không
có, chớ còn nói ra từng cái bài pháp, một cái bài pháp của Phật trong cái bài
kinh như thế này, các con thấy nó ngắn vầy nè, mà Thầy nói quảng diễn nó ra mà
thành, thì nó trở thành một cuốn sách cả hai, ba trăm trang, có thể năm trăm
trang, một cái bài nhỏ như vầy nè. Biết bao nhiêu cái điều cần nói, một cái chữ
ở trong đó có thể diễn tả ra cả mấy trang giấy, cái danh từ của Phật dùng ở
trong này nè.
Thì các con
thấy những cái bộ kinh của Phật, mà đem một đống kinh sách này đó, Thầy nói rằng
một đống nó quá lớn, một bộ kinh như Trung Bộ là ba cuốn vầy rồi, mà Tương Ưng
thì năm cuốn rồi. Mà tất cả các bộ kinh này, năm bộ kinh như vậy rồi thì các
con thấy một đống kinh sách như vậy, mà những cái bài kinh tuy nó ngắn vậy chớ
nó mệnh mông, của Phật muốn nói cái nghĩa mà tu tập nó mênh mông lắm.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét