245- 6- CHIA NHỎ THỜI KHÓA ĐỂ SỐNG TRỌN VẸN TRONG PHÁP
(24:59) Hỏi: “Thưa
Thầy, tại sao khi làm việc như quét sân, tay thì vẫn làm liên tục nhưng ý cứ
nghĩ về pháp, như phòng hộ sáu căn là phải làm như vầy, như thế này, còn thiểu
dục tri túc thì phải lúc nào cũng biết đủ, không còn ham muốn gì nữa hết v.v…
?
Con nhắc
như vậy có đúng không: “Ý thức ngưng đi, đừng có nghĩ nữa, mà phải biết việc
đang làm mà thôi!” Một lúc con lại quên, nó lại nghĩ tiếp, việc tham sân phải
như thế này, phải tu như thế này, phải như thế kia. Con lại nhắc như ra lệnh:
“Quét sân tôi chỉ biết tôi quét sân mà thôi!””
Mình ra lệnh
nó vậy thì nó bắt đầu nó đi mất, nhưng mà lát nữa cái nó quên nó lại nhớ, mà nó
đâu có nhớ cái chuyện thế gian đâu, nó nhớ những cái chuyện pháp.
Nhiều khi
chúng ta vì cái chỗ đó mà chúng ta lầm, chúng ta lầm rằng chúng ta đang nghĩ những
cái pháp tu như vậy, đó là chúng ta tu cái Định Vô Lậu. Cho nên đó là cái sai của
chúng ta đó.
Chúng ta bị
cái gì đó, những cái đó gọi là vọng pháp, cái danh từ của nó gọi là vọng pháp.
Khi mà mình đang làm, mình tu tập Tỉnh Giác Chánh Niệm này, mà nó có khởi ra một
cái pháp gì nghĩ trong đầu của mình, để mà vô lậu hay này kia, thì cái đó bị vọng
pháp.
Chưa phải là
cái giờ phút chúng ta tu cái đó, mà nó lại hiện cái đó, tức là vọng pháp, cho
nên nó làm cho chúng ta thất niệm ở trong cái pháp hành của chúng ta đang hành,
cho nên chúng ta đã bị sai lệch, bị thất niệm mà chúng ta không biết!
“Thầy dạy
luôn luôn lúc nào cũng sống trong pháp. Tâm con nó luận: Con tu như vậy không
đúng, mất chánh niệm, giống như người độc cư mà nói chuyện, giống như người
buôn bán mà đầu óc lúc nào cũng nghĩ mua cái này bán cái kia. Có đúng không
thưa Thầy?”
(26:51) Ở
đây thì các con thấy là cái nghĩ của Hải Tâm nó nghĩ, thì mình sống ở trong
pháp như thế nào cho đúng?
Thí dụ như
bây giờ Thầy đang sống ở trong cái pháp gì? Cái pháp Chánh Niệm Tỉnh Giác là Thầy
đang quét sân, mà Thầy đang biết quét sân, tức là Thầy sống trong pháp. Mà bây
giờ Thầy quét sân mà cái đầu Thầy nó lại nghĩ chuyện khác, thì như vậy là Thầy
đã thất niệm ở trong cái pháp, tức là Thầy không sống trong pháp. Phải không?
Cho nên Thầy bị thất niệm.
Do cái chỗ
đó, mà nghĩ như thế thì giống như một người, nói thí dụ như cs một cái người độc
cư mà nói chuyện. Ở đây cái độc cư không phải là cấm nói chuyện, mà nói chuyện
đúng cách, ma nói chuyện tâm mình được an ổn. Còn nói chuyện mà làm cho tâm
mình động, làm cho tâm mình nó không ly dục ly ác pháp, thì cái nói chuyện đó
là cấm.
Do cái chỗ
tu hành, quét sân mà cái tâm nghĩ chuyện khác, thì nói ví dụ như người độc cư
nói chuyện, thì cái chỗ này nó cũng không đúng lắm. Là vì trong cái nói chuyện,
nó có cái đúng, mà có nói chuyện phá độc cư, (có) nói chuyện mà không phá độc
cư.
Đó thì, hôm
nay thì chúng ta thấy trong cái sự tu tập coi chừng là chúng ta bị. Khi nào mà
nó có niệm vọng tưởng tức là mình nghĩ chuyện đời, hoặc mình nhớ người này người
kia, thì mình cho đó là sai. Nhưng bây giờ đó, nó lại nhằm vào những cái pháp
mình đã học, rồi nó khởi ra, thì cái đó gọi là vọng pháp.
(28:32) Mà
vọng pháp thì nó cũng gọi là vọng tưởng mà thôi, chớ không có gì hết. Bởi vì
mình huân nó, thì bây giờ nó nhắc lại, mà nó nhắc lại trong không đúng lúc, là
bấy giờ mình tu một cái định khác, mà nó xen vô nó làm cho mình thất niệm cái định
đó, do đó nó là sai.
Còn bây giờ
tới giờ Định Vô Lậu, thì mình ngồi mình quán xét, thì mình thấy: bây giờ phải
diệt tham sân si như thế này, thế này, thế khác, cái cách này, cách này để diệt
cho nó được, thì cái đó là Định Vô Lậu. Và cái sự quán xét mà tìm ra cách thức
mà diệt cái tâm tham sân si của mình, thì đó là đúng. Còn cái giờ này là giờ tu
Chánh Niệm Tỉnh Giác hay Định Niệm Hơi Thở mà nó nghĩ như vậy là không đúng.
Đáp:
_“Khi thời gian quét sân con chia ra tu mấy loại định.” _
Trong cái thời
gian mà quét sân thì mình phải chia tu làm mấy loại định, chớ không phải là
mình quét sân rồi mình tu có một loại định là Chánh Niệm Tỉnh Giác Định đâu.
Nghĩa là nhiều
khi chúng ta tu nương vào một cái hành động, mà chúng ta không phải tu ở trong
cái tỉnh giác đó, mà chúng ta tu cái Định Vô Lậu, nương vào cái hành động quét
sân mà chúng ta tu Định Vô Lậu. Nghĩa là chúng ta vừa quét mà vừa suy nghĩ những
cái pháp để mà chúng ta diệt trừ cái tâm tham muốn của mình.
(29:41) “Khi
thời gian quét sân con chia ra làm mấy loại định…”
Nghĩa là cái
thời gian nó chia làm mấy loại định, trong mỗi loại định như vậy chúng ta tu mấy
phút. Đó là cách thức mà chúng ta chia ra. Thì trong khi quét sân, thì chúng ta
chia ra được cái thời gian đó rồi, thì bắt đầu chúng ta tu cái định gì trước, rồi
kế cái định gì, định gì, thì lần lượt chúng ta chủ động điều khiển các định ở
trong đó, để mà chúng ta chiến đấu với nội tâm của chúng ta.
“Đầu
tiên con tu Chánh Niệm Tỉnh Giác hành động ngoại,”
Tức là cái
hành động mình quét sân đó.
“Kế đến
con kết hợp hành động nội…”
Tức là hơi
thở với hành động ngoại, vừa là biết hơi thở mà vừa hướng tâm, nhắc cho biết
cái hành động mình đang quét, kèm cái hơi thở để mà nhắc cái hành động mà mình
đang quét, để cho nó kéo dài được cái sức tỉnh của mình ra mà không bị tạp niệm,
không bị vọng pháp.
“…và
hành động ngoại tức là con tu hai loại định: Chánh Niệm Tỉnh Giác Định và Định
Niệm Hơi Thở. Sau cùng thì con tu Định Vô Lậu, vừa quét vừa tư duy…”
Tức là tư
duy suy nghĩ.
“… đến
các pháp để tìm cách ngăn ngừa, ngăn ác mà diệt ác.”
Nghĩa là
mình xả tâm của mình.
Cho nên
trong một cái thời gian tuy rằng, thí dụ như một giờ, mà mình có thể mình chia
làm ba cái giai đoạn tu tập, hay là mình chia cái thời gian nó ba giờ đồng hồ,
hay hoặc hai giờ đồng hồ, hay một giờ đồng hồ đó, cái thời gian đó mình chia
làm sáu lần tu.
Thì bây giờ
nó có ba cái loại định, thì mình chia, đầu tiên mình tu mấy phút mấy phút trong
một cái loại định đầu tiên, thì mình định chừng như vậy. (31:15) Mình
chỉ quét hết cái sân đó là cỡ độ chừng một tiếng đồng hồ, thì mình chia làm sáu
lần tu như vậy.
Thì ba lần
tu ba cái loại định liên tục đầu tiên, rồi kế đó mình tu trở lại ba cái loại định
đó, cũng liên tục như vậy nữa. Thì như vậy là khoảng độ một giờ hay hoặc hết
cái sân đó là mình đã tu sáu lần ở trong ba cái loại định này.
Đó là cách
thức mình chia ra để mình tu. Mà mình tu như vậy thì cái tạp niệm nó sẽ không
vô, và cái sức tỉnh mình nó càng tăng lên, và cái kết quả rất hiệu quả.
Còn mình để
mình tu một loại định, thí dụ quét cái sân đó khoảng một tiếng đồng hồ, mà mình
tu có Chánh Niệm Tỉnh Giác thì sẽ có những cái tạp niệm, và đồng thời pháp hướng
mình có lúc nhớ, lúc quên, chớ chưa hẳn đã là nhớ hết.
“Sau
cùng con tu Định Vô Lậu, vừa quét vừa tư duy, nghĩ đến các pháp để tìm cách
ngăn ác diệt ác. Bấy giờ con trở lại định Chánh Niệm Tỉnh Giác.”
Tức là mình
tu cái Định Vô Lậu rồi, thì bắt đầu mình còn đang quét sân nữa thì mình trở lại
cái định Chánh Niệm Tỉnh Giác, thuần ở trên cái hành động quét sân.
Rồi kế đó
thì mình kết hợp với cái hơi thở và cái hành động quét sân để mình tu tập cái
Chánh Niệm Tỉnh Giác nữa. Rồi kế đó thì mình lại tu cái Định Vô Lậu, hay hoặc
là mình kết hợp với cái quét sân đó, với cái hướng tâm, để mà, với cái Định Vô
Lậu.
Thí dụ như
mình nhắc như thế này: “Quán từ bỏ tôi biết tôi quét sân, quán từ bỏ tôi biết
tôi quét sân.” Mình nhắc như vậy nghĩa là mình từ bỏ cái gì? Mình từ bỏ cái
tâm lậu (hoặc) của mình, cái tâm tham sân si của mình.
Tức là mình
kết hợp với cái Định Vô Lậu, để cho mình dùng cái pháp hướng đó mà mình lại nhắc
mình biết quét sân. Lấy cái hành động quét sân đó làm cái sức tỉnh để cho cái
tâm vô lậu đó nó xả ra.
Thì các con
thấy chúng ta biết kết hợp cái pháp nào cũng được hết, mà muốn kết hợp như vậy
thì nó phải có cái pháp hướng dẫn đầu, để cho cái tâm chúng ta biết rằng lúc bấy
giờ chúng ta đang tu ở trong cái kết hợp đó, cho nên nó đưa đi đến chúng ta thuần
tịnh và thuần xả cái tâm của mình.
“Nhất
là con phải chủ động điều khiển thời gian tu định này đến định khác.”
(33:19) Nghĩa
là cái thời gian mình phải chủ động, từ cái định này mình chuyển qua cái định
khác đều là cái sự chủ động, chứ không khéo có cái niệm nào đó rồi bắt đầu nó
tư duy cái niệm đó, thì bắt đầu mình chuyển qua bằng cái niệm nó dẫn mình vào
đó thì mình tu cái Định Vô Lậu, thì cái đó là cái sai.
Hoặc là bây
giờ bỗng dưng cái mình thấy cái hơi thở, nó thở ra, thở vô rõ ràng, tự nó đến
mà mình không có chủ động cái thời gian để điều khiển để trong cái giờ đó là tu
cái Định (Niệm) Hơi Thở. Bây giờ thấy hơi thở cái mình lo mình bám hơi thở mình
tu, rồi lát nữa nó quên hơi thở, nó nhớ đi kinh hành thì mình nhớ mình đi kinh
hành.
Tu cái kiểu
đó là tu không làm chủ, cái tâm mình nó dẫn mình đi đâu là mình chạy theo cái định
đó, chớ mình chưa biết cái gì hết, cho nên đó là những cái sai, không đúng.
“Ở
trên con trình bày cách tu thì đúng, mà thời gian không chủ động nên thành thất
niệm.”
Đó cái câu hỏi
của nó, nó trình cho Thầy nghe cái sự tu tập của nó, thì cái cách tu, pháp hướng
thì đều đúng. Mà cái thời gian chủ động để cho mình điều khiển được những cái
pháp, từ pháp định này chuyển sang pháp định khác, thì nó lại biến trở thành vọng
pháp, cho nên nó làm cho mình thất niệm.
“Tay
làm việc, ý nghĩ về pháp, đó là vọng pháp, nên bảo:”
Nên mình
dùng cái pháp hướng á.
“Nên bảo:
“Ý thức ngưng đi, đừng có nghĩ nữa, mà phải biết việc đang làm!””
Đó là cái
pháp hướng để khi mà nó bị như vậy, thì mình nhắc lại cái tâm liền, đừng có để,
phá cái pháp đó đi, đừng có để cái pháp đó nó dính với mình.
“Sức của
mình chưa sống trọn trong pháp…”
Tức là chưa
có tùy pháp trọn vẹn 24 tiếng đồng hồ. Cái sức của mình, mình biết mình chưa có
trọn vẹn, thì mình đừng có tu nhiều, mình hãy chia thời gian ra cho nó đều.
“…
thì nên chia giờ giấc ra để sống từng phút từng giây cho trọn vẹn trong pháp.”
Cho nên sống
mà trọn vẹn trong pháp, thì trong cái danh từ của Đức Phật, thì Đức Phật dùng
là “tuỳ pháp”. (35:21) Tuỳ pháp tức là theo cái pháp, sống theo với
cái pháp, gọi là tùy pháp.
Cho nên ở
đây chúng ta muốn sống trọn vẹn ở trong cái pháp, thí dụ như bây giờ mình sống ở
trong cái hành động Chánh Niệm Tỉnh Thức thì đó là mình sống ở trong cái pháp
Chánh Niệm Tỉnh Thức.
Cái hành động
mình sống ở trong cái Định Niệm Hơi Thở, tức là mình đang biết cái hơi thở ra
vô mà không có một cái tạp niệm nào, thì gọi là tuỳ pháp, hay là sống trọn vẹn ở
trong pháp. Cái hơi thở đó là cái pháp, mà mình sống được ở trong cái pháp đó,
thì tức là trọn vẹn ở trong pháp, hay là tuỳ pháp đó.
“Vì tu
như vậy không bị thất niệm, thì làm sao giống người độc cư mà nói chuyện?”
Nghĩa (là)
mình tu như vậy thì đâu có giống cái người mà độc cư nói chuyện đâu. Còn nếu
không thì mình giống như người độc cư mà nói chuyện.
Hỏi: “Khi làm việc thời gian dài
một, hai giờ, con hay bị tình trạng này. Tuy con có hướng tâm nhưng không tránh
khỏi xen vô. Theo con tự hiểu, vì muốn xả tâm ly dục ly ác pháp cho mau, nên nó
sanh ra vọng pháp như vậy. Cúi xin Thầy chỉ dạy con phải tu như thế nào?”
Đó thì bây
giờ nó hỏi Thầy, bây giờ nó cũng hiểu biết được, trong một giờ, hai giờ đồng hồ
dài mà làm công việc thì nó bị những cái vọng pháp như vậy, thì bây giờ phải tu
bằng cách nào đây?
Đáp: “Muốn
thoát khỏi tình trạng vọng pháp xen vô, thì trong hai giờ làm việc này, con nên
chia ra làm ba loại định, hoặc là sáu lần tu.”
Nghĩa là ba
loại định đó chia làm sáu lần tu.
“Đừng
nên tu một loại định, càng chia nhỏ thì càng có chất lượng cao.”
Nghĩa là
mình càng chia cái thời gian nhỏ của từng cái loại định đó, thí dụ như một loại
định mình tu chừng ba phút hay là năm phút, hay hoặc là một phút đi, rồi kế tiếp
mình tu một cái loại định khác. (37:13) Cứ như vậy mình luân phiên
nhau mình tu.
Hoặc là mình
kết hợp hai loại định lại mình tu, và như vậy thì cái chất lượng nó càng cao.
Còn nếu mình tu mãi một cái loại định suốt hai, ba tiếng đồng hồ, thì chắc chắn
là vọng pháp hay hoặc là thế gian pháp nó sẽ xen vào.
Cách thức tu
tập để cho nó đừng có vọng pháp thì phải tu như vậy, chia nó ra như vậy thì nó
sẽ hết, còn nếu mà không chia ra nhỏ như vậy thì nó sẽ không hết.
Đó là cách
thức Thầy hướng dẫn, người nào có bị thì các con sẽ làm thử, thì các con sẽ thấy
cái hiệu quả vô cùng.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét