244- 5- ĐỊNH SÁNG SUỐT KHÔNG KẾT HỢP VỚI TỨ CHÁNH CẦN
(19:38) Hỏi: “Thưa
Thầy! Tâm con không khởi niệm, an lạc, thanh thản, vô sự, tức là Định Sáng Suốt.
Tại sao định này không được là trợ pháp cho Tứ Chánh Cần?”
Cái Định
Sáng Suốt tại sao Thầy không dạy, mà Thầy dạy cái Định Chánh Niệm Tỉnh Giác
này, Định Niệm Hơi Thở, Định Vô Lậu là trợ pháp cho Tứ Chánh Cần, mà Thầy không
dạy cái Định Sáng Suốt?
Mà cái định
này rõ ràng là, thấy cái trạng thái nó sáng suốt, nó an lạc nè, nó thanh thản,
nó vô sự nè, mà sao Thầy không dạy nó để mà giữ cái tâm như vậy thì nó cũng diệt
ác pháp chớ gì? Đó, ý của Hải Tâm hỏi Thầy như vậy. Bây giờ Thầy đáp đây.
Đáp: _“Tứ
Chánh Cần là ngăn ác diệt ác, vì thế phải hợp với ba loại định: Chánh Niệm Tỉnh
Giác Định, Định Niệm Hơi Thở, và Định Vô Lậu. Khi các ác pháp được đoạn dứt và
không sanh khởi thì đó là thiện pháp. _
Mục
đích của Tứ Chánh Cần là đạt được thiện pháp chớ không phải đạt được sự sáng suốt,
nên Định Sáng Suốt không được kết hợp. Còn ba pháp kia hỗ trợ cho Tứ Chánh Cần
ngừa ác đoạn ác…”
Phải không,
các thầy thấy rất rõ chớ gì. Bây giờ mình cứ ngồi mình giữ cái tâm mình thanh
thản nè, nó sáng suốt nè, nó không có cái gì, chuyện đó nó chưa phải đâu. Ở cái
mức độ nào đó nó mới có giữ vậy.
Bây giờ giữ
vậy nó không có ác pháp thật đó, nhưng chưa chắc đã giữ được. Không bao giờ mà
chúng ta ngồi đó mà giữ cái sáng suốt này được đâu.
Cho nên
chúng ta bây giờ, do cái hành động mà chúng ta đã tập trung được ở trong hành động.
Hành động ngoại là thân của chúng ta làm gì biết cái nấy, nó ngăn được các ác
pháp, mà hành động nội là cái hơi thở chúng ta, thì nó cũng ngăn được các ác
pháp.
Nhưng bây giờ
mình ngồi mình không có cái đối tượng nào hết, mà để cái tâm thanh thản an lạc
thì cái sự đó là cái sự khác rồi, nó không phải ở cái giai đoạn này rồi, nó
không phải ở chỗ cái giai đoạn của Tứ Chánh Cần.
Cho nên đem
cái pháp này mà áp dụng cho Tứ Chánh Cần là sai rồi, cái người đó cứ ngồi giữ
tâm như vậy là sẽ lạc đường mất rồi, không có đúng rồi.
Cho nên tới
cái mức độ nào, là khi nó đã ly dục ly ác pháp rồi thì cái sáng suốt này nó mới
có, chớ không phải bây giờ mà chúng ta ngồi giữ sáng suốt này.
(21:46) Cũng
như một người mà ngồi giữ cái tâm đừng vọng tưởng, ngồi đây mà “giữ ông chủ” để
cho cái tâm đừng vọng tưởng, thì chắc chắn cái việc làm này không bao giờ làm
được.
Chỉ là một
cái danh từ, nó không có cái pháp hành, cho nên cái trạng thái Định Sáng Suốt
này nó chưa phải là cái chỗ mà chúng ta tu tập, nhưng nói để mà chúng ta biết,
nó chưa phải lúc mà chúng ta tu tập. Còn tới chừng mà nó tới rồi, thì bây giờ
chúng ta, tự cái tâm của nó nó quay vào, thì nó sáng suốt.
Thí dụ như
bây giờ một người ly dục ly ác pháp rồi, tâm nó quay vô rồi, thì lúc bấy giờ họ
sẽ ở trong cái Định Sáng Suốt đó. Và giờ này giờ kia họ giữ gìn cái gì, để mà
cái Định Sáng Suốt này luôn luôn mãi, chớ không phải giữ sáng suốt!
Nếu một người
được cái tâm mà nó quay vào rồi, thì đó là họ đã đạt được cái Định Sáng Suốt.
Bây giờ muốn an trú cái Định Sáng Suốt này từ giờ này đến giờ khác, thì lúc bấy
giờ họ phải giữ cái gì?
Họ phải giữ
độc cư, họ không được đi tới đi lui, không được nói chuyện với ai hết, thì cái
sáng suốt này nó còn. Mà nếu mà họ nói chuyện với người này, họ tiếp duyên người
nọ, họ đi ra khỏi Tu viện, thì tức là cái Định Sáng Suốt sẽ mất.
Cho nên cái
pháp hành của sáng suốt nó không phải là ở cái chỗ mà giữ cái sáng suốt, mà ở
chỗ phải giữ độc cư, thì cái sáng suốt đó nó mới còn. Nhưng khi cái tâm của
chúng ta nó đã ly dục ly ác pháp rồi, nó mới có sáng suốt, còn bây giờ nó chưa
ly dục ly ác pháp thì nó không sáng suốt, nó cứ quay ra, nay nó nhớ cái này,
lát nó nhớ cái kia, thì làm sao mà sáng suốt được?
Cho nên cái
định này là cái định của người mà đã xả tâm, vì vậy mà lúc bấy giờ cái trạng
thái sáng suốt nó hiện tiền, cho nên cái người này phải giữ cái pháp gì để giữ
cái tâm này? Muốn giữ được nó thì cái người đó đừng phá độc cư.
Cho nên Mật
Hạnh đã đạt được cái chỗ sáng suốt này mà không giữ được độc cư, tức là vì
không giữ được độc cư, tức là không tu tập cái độc cư, cho nên bị cái hành thọ
nó làm cho phá độc cư, từ đó nó mất cái Định Sáng Suốt đi.
Các con hiểu,
Thầy nói rất rõ ràng và rất kỹ lưỡng. Mỗi một huynh đệ các con ở trong này có một
sự sai để mà chúng ta đưa ra, để mà chúng ta thấy rằng cái sai của chúng ta, do
đó mà chúng ta thiếu cái pháp hành ở đó mà chúng ta…
Mà Thầy bảo
chết bỏ, nhất định là chết bỏ, nhất định là không sợ cái hành thọ. Thầy có nói
với các con, cái thọ của chúng ta nó có cái hai phần rất rõ ràng, cái cảm thọ
và cái hành thọ.
Một cái người
mà bị bệnh đau đầu, bị bệnh mụn ghẻ, hay bệnh ung thư hay hoặc là bệnh phổi, đó
là cái cảm thọ, cảm thọ của cái nghiệp. Còn một cái người mà không bệnh đau gì
hết, mà nó đau cái này, nó đau cái kia, nó đau cái nọ, nó làm đủ thứ hết, con
người thì vẫn bình thường, mà nó đau chỗ này, thậm chí như nó khạc ra máu hay
hoặc này kia, điều đó gọi là hành thọ.
(24:32) Mà
cái người tu mà cái tâm nó quay vô rồi, thì tức là cái hành thọ nó sẽ đến với
nó, nó sẽ đập cho cái người đó phải bung ra đi, phải bỏ bớt cái Định Sáng Suốt
đó đi.
Đó cho nên ở
đây cái Định Sáng Suốt không thể trợ duyên cho Tứ Chánh Cần được, bởi vì cái Định
Sáng Suốt này mà có được là do chỗ ly dục ly ác pháp, do cái chỗ Tứ Chánh Cần
đã thực hiện được kết quả. Hiểu được như vậy thì chúng ta mới nắm rõ được các
pháp hành của Đức Phật tu tập.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét