241- 2- PHÂN BIỆT PHÁP HÀNH, TÊN GỌI PHÁP TU VÀ KẾT QUẢ TU HÀNH
(3:00) Còn
nói về hướng tâm để tịnh chỉ Tầm Tứ, thì bây giờ tui trạch pháp ra một cái câu,
để tui nhắc cái tâm tui, trở thành một cái ức chế bằng sức lực của tâm tui, tui
làm cho Tầm Tứ nó tịnh. Thì bây giờ tui như thế nào?
Bây giờ tui
nhắc nè: “Sáu cái thức phải quay vào trong cái trụ điểm! Cái tâm thức phải
biết hơi thở ra vô cho rõ ràng! Tầm Tứ phải diệt, không được khởi niệm nữa!”
Thì đó là tui trạch pháp cái câu đó. Thì câu đó như vậy, nó có cái tên là “hướng
tâm tịnh chỉ Tầm Tứ”, các thầy hiểu không?
Cho nên cái
“hướng tâm tịnh chỉ Tầm Tứ” nó không phải là cái định Diệt Tầm Diệt Tứ, nó đâu
có giống nhau, nó khác nhau. Đó là cái pháp hướng để nó hỗ trợ cho cái Chánh Niệm
Tỉnh Thức, hay hoặc là hỗ trợ cho cái Định Niệm Hơi Thở, rõ chưa?
Cho nên nó hỗ
trợ, nó nhắc, để rồi cái tâm nó quay vô liền, quay vô nó bám chặt cái hơi thở,
do đó mà thở mình biết mình thở ra thở vô.
Cũng như
mình nhắc “Đi kinh hành tui biết tôi đi kinh hành”, hay hoặc “Thân
tôi hành tui biết nó đang hành”, nó đang đi: “Tôi biết thân tôi đang đi”.
Tôi nhắc như vậy, và đồng thời “Tầm Tứ phải diệt, không được khởi niệm
ra nữa!” Đó, tui nhắc như vậy, tức là tui đi như vậy là tui diệt Tầm Tứ
đó.
(4:14) Đó,
cái chỗ đó gọi là cái lời hướng tâm, mà nhắc như vậy đó, để tu tập, để trở
thành một cái đạo lực, để mà khi nhắc nó một cái là nó tịnh chỉ liền, thì đó là
“hướng tâm tịnh chỉ Tầm Tứ”.
Đó, đây là,
còn đang ở trên bước đường tu tập cho nên khi vào là hướng tâm, và thỉnh thoảng
hướng tâm để cho nó theo cái lệnh truyền đó mà nó tịnh chỉ Tầm Tứ. Đó là cái
pháp tu, cũng như cái Chánh Niệm Tỉnh Giác là một cái pháp tu, cũng như cái Định
Niệm Hơi Thở là một cái pháp tu.
Còn cái tên
định Diệt Tầm Diệt Tứ là cái danh từ chớ nó không phải là cái pháp tu. Cũng như
định Nhị Thiền là một cái danh từ để chỉ cho cái định đó là thiền thứ hai, nó
cũng không phải là cái pháp tu. Nó là cái tên để chỉ cho cái định, mà cái định
đó là chúng ta phải tu những cái định khác để cho nó làm cho được cái định đó,
được cái tên đó.
Cũng như bây
giờ đó, mình muốn trở thành một bác sĩ thì mình phải có trường lớp học tập, thì
người ta mới gọi mình bác sĩ. Thì cái tên bác sĩ không có nghĩa là nói cái tên
bác sĩ đó là người nào cũng gọi là bác sĩ được, thì đưa cái dao biểu họ vô mổ xẻ
người khác họ mổ được không? Họ mổ chết người ta còn cái gì.
Cho nên muốn
cầm cái dao mà mổ người ta được, thì cái người này phải học tập, phải rèn luyện
cái tay của họ cắt như thế nào. Bây giờ cái bệnh đó phải cắt mổ như thế nào,
thì cái người bác sĩ đó người ta đã học, người ta biết người ta cắt. Đem cái
ông đồ tể vô ông mổ một cái chết người ta còn gì!
Đó, thì như
vậy rõ ràng là chúng ta muốn đạt được thành bác sĩ chúng ta phải học. Cũng như
bây giờ mình không học bác sĩ mà vô cái chỗ bán thuốc tây, cái thứ nào mình
cũng lấy uống hết, chắc có lẽ mình chết luôn. Phải không?
(5:59) Cho
nên mình phải học bác sĩ mình mới biết cái thứ thuốc nào để trị bệnh gì, bệnh
gì. Do đó bây giờ nó ho là mình vô đó lấy cái thuốc này là thuốc ho, thuốc này
thuốc gì, mình lấy những thuốc này mình hợp lại, người bệnh này về uống cái hết.
Còn nếu mà mình không biết, thì nghe cái tên bác sĩ thì mình tưởng là tôi cũng
lấy cái tên được chớ gì, kêu tôi bác sĩ, nhưng mà mình vô lấy thuốc cho người
ta uống chết thì sao?
Cho nên mình
không có học, mình không có tập luyện thì không phải. Đó là mình phải phân biệt
được như vậy mình mới thấy được cái chỗ tu của mình.
Đó là cái
pháp hướng tâm tịnh chỉ Tầm Tứ, với định Diệt Tầm Diệt Tứ nó không giống nhau
chút nào hết. Ở cái chỗ pháp hướng tâm là cái pháp hành, còn cái định Diệt Tầm
Diệt Tứ nó là cái danh mà thôi.
Rồi đây tới
chỗ cái này nữa, câu thứ ba hỏi “tịnh chỉ Tầm Tứ”, hỏi giống nhau không hay
khác nhau? Thì Thầy nói, ở “tịnh chỉ Tầm Tứ” lại khác nữa. Nghĩa là hướng tâm tịnh
chỉ Tầm Tứ là con đường chúng ta tu, đang tu tập với cái pháp môn tu tập chưa
thành tựu, còn tịnh chỉ Tầm Tứ là đã thành tựu rồi.
Nghĩa là bây
giờ Thầy muốn nhập Nhị Thiền, Thầy hướng tâm Thầy nhắc: “Tầm Tứ phải tịnh chỉ,
cái tâm này phải nhập vào Nhị Thiền”. Thầy ra lệnh như vậy rồi bắt đầu Thầy
ngồi, cái nó vô trong cái định đó liền, thì tức là đó là tịnh chỉ Tầm Tứ. Tịnh
chỉ cho nên nó không còn, nhắc nó thôi chớ không còn hướng tâm để mà tu tập.
Phải phân rõ
được như vậy chúng ta mới thấy được cái pháp hành của Phật rất là khoa học, rất
là kỹ thuật, chớ đâu phải mà… Chớ không khéo chúng ta nhầm cái tên rồi cái
chúng ta cũng nghĩ đây là cái pháp tu. Cho nên nhiều người cứ học cái danh từ,
cái tên đó rồi mà không có biết cái hành nó ra chỗ nào.
Còn ở đây Thầy
chỉ thật sự, cái pháp hành là hành chỗ nào, mà cái danh từ để chỉ cái pháp đó
như thế nào? Nó cụ thể rõ ràng như vậy đó. Thế mà người không có kinh nghiệm tu
hành thì không vạch được cái chỗ này. Lấy tên làm pháp mà tu hành thì Thầy thấy
thiệt là cái người điên, người điên đảo thật.
(7:59) Cho
nên ở đây thật sự ra Thầy nói Hải Tâm điên đảo là phải. Cho nên nó cứ ngỡ tưởng
ở trong có một cái Nhị Thiền, có trạng thái diệt Tầm Tứ, rồi cứ kéo dài ra là
nhập Tam Thiền, Tứ Thiền. Thiệt ra thiệt là điên đảo, chưa thấy.
“Hướng
tâm tịnh chỉ Tầm Tứ là một phương pháp.”
Nghe cho kỹ,
Thầy tóm lược lại để nghe cho kỹ:
““Hướng
tâm tịnh chỉ Tầm Tứ” là một phương pháp rèn luyện đạo lực để diệt Tầm Tứ, đây mới
chính là pháp hành của con.”
Nó là cái
pháp hành mà.
““Tịnh
chỉ Tầm Tứ” là một kết quả tu hành của con đã viên mãn ở mức thiền định của Nhị
Thiền này.”
Nghĩa là
mình ra lệnh thì chỗ đó nó diệt Tầm Tứ, cho nên do đó mà mình nhập vào cái Nhị
Thiền. Đó là cái kết quả của cái pháp hướng, cho nên nó không còn nói hướng tâm
nữa mà nó chỉ “tịnh chỉ Tầm Tứ”, nó làm cho ngưng liền, nó ra lệnh làm cho
ngưng liền.
“Tịnh
chỉ Tầm Tứ là một định lực của Nhị Thiền.”
_ Nghĩa là
Nhị Thiền thì chúng ta đã thấy rằng Tầm Tứ nó diệt được, tức là đó là một cái sức
định của nó, cho nên do đó chúng ta chỉ ra lệnh “_Tịnh chỉ Tầm Tứ!” là ngay đó
cái định lực nó thực hiện liền ngay cái chỗ trạng thái Nhị Thiền đó.
“Tịnh
chỉ Tầm Tứ là một lệnh truyền đã viên mãn sau những ngày tu tập với pháp hướng
tâm diệt Tầm diệt Tứ.”
Đó các thầy
nghe rõ chớ? Thầy nói về cái tịnh chỉ Tầm Tứ, Thầy có phân biệt ba cái tướng trạng
của nó, để cho chúng ta rõ biết ở chỗ tịnh chỉ Tầm Tứ.
Cái thứ nhất
của nó là: “tịnh chỉ Tầm Tứ là một kết quả tu hành, con đã đạt viên
mãn ở mức thiền định này.”
Thiền định
này là thiền định Nhị Thiền đó.
“Tịnh
chỉ Tầm Tứ là một định lực của Nhị Thiền.”
Cái trước
thì chúng ta nói là kết quả viên mãn của con đường tu tập của mình. Cái kế nữa
đó là một cái sức định lực, tức là tịnh chỉ Tầm Tứ là một cái sức định lực.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét