209- 3- TIẾP TỤC TÁI SANH VÌ VÔ MINH NGĂN CHE VÀ THAM ÁI TRÓI BUỘC
(13:010) Hỏi
kế tiếp Thầy:
“Kính bạch
Thầy, như thế nào là sự tái sanh trong tương lai xảy ra?”
Nghĩa là
trong cuộc sống mình hôm nay đang sống như thế này, thì như vậy là trong tương
lai mình sống như vậy, cái sự tái sanh nó sẽ xảy ra hay là không xảy ra? Hay hoặc
là mình tu như vậy, mà là mình bị ngăn chặn không cho nó sinh ra?
Đáp: “Bị vô minh ngăn che, bị
tham ái trói buộc, như vậy con người tiếp tục tái sanh trong tương lai.”
Ở đây Thầy
trả lời rất là ngắn gọn ở chỗ cái câu này nè. Trong cái câu này nè, “bị vô
minh”, tức là hồi nãy Thầy có giảng cái chữ vô minh, ngăn che mình không thấy
các pháp, cho nên mình lầm chấp thân mình là ngã, tâm mình là có một cái Phật
Tánh thường còn, cho nên đó là những cái mình chấp để cho mình chạy theo những
cái trần cảnh, cái trần, các pháp trần.
Bị tham ái,
là lòng thương yêu của mình nó trói buộc mình, thì cái người đó mà thấy thấy
mình, bây giờ mình thấy mình nè, có những cái mình còn lầm chấp, mình cho thân
mình, tâm mình là cái ngã, là cái thân của mình.
(14:14) Tại
sao mình biết là mình còn cái ngã, mà mình biết rằng mình còn cái chấp thân của
mình? Là tại vì người ta chửi mình mà mình thấy mình còn giận, người ta nói cái
gì đó mình thấy mình còn buồn, thì cái đó là cái bị ngăn che, cho nên mình bị lầm
chấp, bị vô minh rồi. Mà cái người bị vô minh, mà còn buồn, còn phiền não, còn
giận hờn như vậy đó, là cái người đó còn bị tái sanh luân hồi.
Rồi bây giờ
nếu mà mình không cái còn giận hờn, phiền não nữa, nhưng mà mình thấy mình còn
thương anh, nhớ em, còn nhớ con, nhớ vợ, còn lo lắng cho đời sống thế này, thế
khác, còn tham cái máy này, cái xe kia, thì cái người đó còn buộc, tức là họ
còn phải tiếp tục tái sanh luân hồi nữa, chớ không thể nào họ trốn khỏi hết.
Đó thì, câu
hỏi của cô Diệu Quang là hỏi “như thế nào”, nghĩa là như thế nào mà tái
sanh ở trong tương lai?
Vì vô minh,
vì bị tham ái, mà phải tái sanh trong tương lai. Nếu chúng ta có Minh thì tham
sân si không có, mà chúng ta không tham ái tức là không thương ghét ai hết, thì
tức là chúng ta sẽ không tái sanh luân hồi, không còn tiếp tục ở trong cái tái
sanh nữa.
“Con
người bị vô minh ngăn che, có nghĩa là con người không thấy đúng sự vật, nên lầm
chấp cái không phải cho là phải, cái không đúng cho là đúng, nên thường tạo ra
nghiệp ác hoặc thiện. Do nghiệp ác thiện mà tiếp tục tái sanh luân hồi.”
Nghĩa là cái
nghiệp ác thiện đó nó tiếp tục xảy ra, nhưng vì mình lầm chấp cho nên mình thấy
cái đúng, cái sai, cái này cái kia, do đó mà mới tạo ra nghiệp thiện nghiệp ác.
Còn tham ái
tức là lòng thương yêu, ưa thích, nghĩa (là) lòng thương yêu cái này kia, mà
bây giờ mình còn ưa thích ăn uống, thì mình còn biết đó là cái tham ái của mình
chứ gì, mình ưa thích cái áo này đẹp, mình ưa thích cái ca này nó tốt, thì do
đó ưa thích nó.
Thì cái sự
ưa thích đó, và cái sự thương ghét, nhớ thương những người thân của mình bằng
cách này bằng cách khác khác, thì cái đó là cái nhân, cái đó là cái ưa thích,
nó tạo ra cái nhân quả nghiệp ác thiện ở trong đó. Do cái nghiệp ác thiện mà tiếp
tục tái sinh luân hồi nữa, thì do đó tương lai mình phải tái sanh luân hồi.
Và cái tâm
trạng đó mình biết thì mình còn phải biết tái sanh luân hồi. Mà cái tâm trạng
đó nó hết, thì tức là mình chấm dứt tái sanh luân hồi.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét