195- 8- CÀNG ỨC CHẾ TÂM CÀNG LÀM DỤC VỌNG BÙNG PHÁT
(28:32) Hỏi: “Kính
bạch Thầy! Người ức chế tâm lại càng làm cho tâm bùng khởi lên dữ dội, ví như
lò luyện gang khi gặp nước thì lại bùng cháy lên mãnh liệt. Cũng như mấy ông hoạn
quan thời xưa diệt dục, thân dục, thì tâm dục lại khởi lên dữ tợn, có phải vậy
không thưa Thầy?”
Đáp: “Đúng vậy. Người tu thiền
định ức chế tâm nên thường rơi vào định tưởng, nên thường gặp trạng thái này, cảnh
giới kia.”
Nghĩa là khi
mà chúng ta dùng đẻ mà giữ cái tâm “chẳng niệm thiện, niệm ác” thì đó là lối ức
chế tâm. Cho nên lúc bấy giờ khi mà ức chế cái tâm mà nó đạt được, nó không vọng
tưởng nữa, nó không tác ý ra nữa, thì ngay đó nó có những cái trạng thái sai hoặc
là trạng thái khinh an, hỷ lạc, hoặc là những cái trạng thái này kia, mà hầu hết
là các con đã thấy. Đây là những cái trạng thái mới khởi sự.
(29:35) Nếu
mà lâu nữa, như Thầy tu một cái thời gian lâu về cái pháp “tri vọng” đó, thì nó
rơi vào những cái trạng thái rất là đặc biệt, như ngồi tại chỗ mà thấy người
đi, tất cả những cái hiện tượng đó nó xảy ra cho chúng ta. Như thấy cái thân nó
bay bổng lên, nó nhẹ nhàng nó bay lên, rồi thấy cái thân nó lúc lắc, nó bồng bềnh,
nó đủ cách.
Đó là những
cái tưởng mà chúng ta, nó đã ở trong cái trạng thái ức chế tâm mà nó sanh ra.
“Vì thế
càng tu lại càng sai, tâm dục lại càng lớn, háo danh, đắm lợi, mê sắc dục,
nhưng khéo che đậy mà thôi.
Bởi vậy
theo đúng pháp Phật dạy thì tu tập rèn luyện thân tâm mình, ngày giảm đi một ít
nhờ có quyết tâm và bền chí. Mỗi ngày đều kiểm tra lại tâm mình có kết quả hay
chưa kết quả, có tu sai hay tu đúng.
Nếu tu
đúng thì có kết quả, bằng tu sai thì chẳng kết quả, vì Đức Phật đã xác định: “Đạo
của ta ai đã tu tập thì có kết quả ngay liền, không có thời gian chờ đợi!”
Đức Phật đã
xác định như vậy. Khi mà chúng ta tu một cái pháp nào đó, thì chúng ta quán xét
lại trong một cái thời gian qua, thì chúng ta thấy có kết quả. Mà ngay trong
cái chỗ tu đó mà nó có sai, nó làm chúng ta tức lói, mệt nhọc, khó chịu, thì đó
là chúng ta tu sai rồi, chúng ta phải sửa lại.
Cho nên ngay
cái sự tu, chúng ta đã biết liền. Nó giúp cho thân tâm chúng ta an ổn, chúng ta
tu đúng, mà nó không an ổn, tức là sai, cứ như vậy là chúng ta biết chúng ta tu
sai. Mà khi biết tu sai rồi mà chúng ta không biết sửa, thì chúng ta hỏi, mau hỏi, “như
vậy con gặp cái trạng thái đó như vậy, bây giờ nó gặp như vậy…”
Thí dụ như
Chân Thành gặp cái trạng thái là mình điểu khiển cái pháp hướng làm cho hơi thở
chậm dần, và nhẹ dần xuống, rồi bắt đầu các cơ hoành và cơ bắp của mình bắt đầu
nó co, nó làm cho căng tức lên, thì do đó hỏi Thầy liền, thì coi nó đúng hay
sai, để cái người mà người ta có kinh nghiệm người ta giúp cho mình, để mình
phá nó, thư giãn nó trở lại, nó làm cho mình trở về trạng thái bình thường, mà
không bị rối loạn cơ thể.
Đó là những
cái cách thức mà chúng ta tu tập để cho chúng ta được làm chủ cái sự sống chết
của chúng ta.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét