185- 7- PHÁP HƯỚNG NHẮC TÂM VÀ PHÁP HƯỚNG TRUYỀN LỆNH
(34:07) Hỏi:
“Kính bạch Thầy! Trong khi con tu các định dùng các câu pháp hướng đã thuộc
làu, có khi lại quên mất mãi mới nhớ ra được, như vậy con đã tu sai chỗ nào?”
Bây giờ Thầy
đáp đây:
““Có
khi con quên mất câu pháp hướng” - đó là con đã chọn nhiều câu pháp hướng quá,
nên có khi vào tu thì lại quên đi.”
Nghĩa là con
chọn rất nhiều câu pháp hướng.
“Con
nên chọn pháp hướng nhắm vào mục đích của việc mà muốn đạt được. Chỉ cần một
câu ngắn, đầy đủ ý nghĩa, đập phá, xả, đoạn dứt ác pháp hay là tâm dục đó mà
con chưa có đoạn dứt được.”
Nghĩa là
dùng cái câu pháp hướng trong cái thời điểm này đang tu cái gì, muốn đạt được
cái mục đích đó thì mình đặt cái câu pháp hướng đó, thì cái câu pháp hướng đó vừa
ngắn gọn, thì chúng ta nhớ rằng, một câu pháp hướng nhắc tâm và một cái câu
pháp hướng truyền lệnh, thì như vậy, khi nào mà thấy nó không đạt được thì
chúng ta mới dùng cái câu pháp hướng truyền lệnh.
Cũng như bây
giờ Thầy nói, như hơi thở nè, “hít vô tôi biết tôi biết tôi hít vô, thở ra
tôi biết tôi thở ra”, đó là cái câu pháp hướng nhắc.
Còn cái câu
pháp hướng truyền lệnh: “Cái tâm phải biết cái hơi thở, chú
ý cái hơi thở, không được khởi vọng tưởng!”. Thì đó là cái pháp hướng truyền
lệnh.
Còn cái pháp
hướng nhắc tâm “Hít vô tôi biết tôi hít vô, thở ra tôi biết tôi thở ra”,
đó là nhắc cái tâm mình cho mình biết thở vô thở ra.
Như vậy thì
cái câu pháp hướng nó càng gọn, mà nó đầy đủ cái ý nghĩ, mà cái mục đích mình
muốn đoạn dứt cái đó, thì cái nó là chắc chắn, nó mạnh mẽ, nó tạo cho một cái lực
rất mạnh.
Còn mình nói
nó dài, cái câu pháp hướng mà nó dài, nó yếu lắm, về cái lực của đạo nó cũng yếu
nữa. Chỉ câu pháp hướng dài là nhắc tâm nhẹ nhàng, cũng như cái lời khuyên con.
Còn cái câu
pháp hướng mà ra lệnh như cái lời đe doạ, “Mày mà còn đi chơi với bạn bè mày
nữa thì tao giết mày, tao không để mày!”, đó là cái câu pháp hướng truyền lệnh,
“Từ đây mà tao thấy cái mặt mày mà ở trong cái quán đó nữa thì tao giết mày!”,
thì đó là cái câu truyền lệnh.
(36:26) Còn
cái câu “Con đừng có vào cái quán đó chơi, ở đó là bạn bè hư thân mất nết,
rượu chè, bài bạc này kia, con chơi rồi lớn lên con sẽ trở thành một cái tên
lưu manh, nó không đúng này kia…”, đó là cái lời khuyên lơn con mình. Tức
là cái pháp hướng đó là pháp thường nhắc, cho nên nó nhẹ nhàng mà nó nhiều, nó
nói tùm lum đủ thứ hết.
Còn cái câu
pháp hướng càng gọn, “Mày chết, mày vô đó tao giết mày!”,
đó là cái câu nói là pháp hướng, thì chúng ta phải biết sử dụng những cái câu,
nhưng mà cái câu pháp hướng nhắc tâm nó càng gọn bấy nhiều nó càng tốt chớ
không phải.
Thí dụ “Hít
vô tôi biết tôi hít vô, thở ra tôi biết tôi thở ra”, “hơi thở vô tôi biết
vô, hơi thở ra biết ra”,“hơi thở vô”, mình nhắc nó vậy, “hơi
thở vô, hơi thở ra”, thì khi mình thở ra mình nói “thở ra”, khi
thở vô mình nói thở “vô”, cứ vậy mình nói, nó càng ngắn tức là cũng
nhắc tâm.
Thí dụ như
bây giờ cái ý thức của mình hay có vọng tưởng thì mình nhắc: “ý thức phải
tỉnh!”, mình nhắc nhẹ “ý thức phải tỉnh”, thì mình nhắc cho nó, cứ
lát nhắc chút, lát nhắc chút thì nó tỉnh, nó không có phóng khởi ra vọng tưởng.
Tuỳ theo ở
tâm của mình, đặc tướng của mình mà mình đặt cái pháp hướng cho ngắn ngọn, thì
nó sẽ không quên. Còn cái câu pháp hướng mà dài quá, khi mà mình muốn hướng
mình không nhớ, nhiều quá rồi bây giờ không nhớ hết, đọc hết trở lại. Chỉ còn
có nước lật cái tờ giấy ra mà đọc thì mới được, chớ còn bây giờ không đọc thì
quên hết.
Đó thì, do
cái chỗ mà con đặt những pháp hướng như vậy thì con hay quên, là bởi vì nó nhiều.
Có khi mà con tu một cái định đó, mà con hai, ba câu pháp hướng, cho nên nhớ được
câu này thì nó lại quên câu khác.
“Ví dụ
con tu Định Niệm Hơi Thở hoặc Chánh Niệm Tỉnh Giác Định, mà vọng tưởng cứ xen
vào làm con thất niệm nơi hơi thở, thì có hai cách đặt pháp hướng.”
Đây là Thầy
đem những cái ví dụ để cho con nương vào đó mà đặt. Là nhắc tâm thì “hơi thở
vào tôi biết hơi thở vào, hơi thở ra tôi biết hơi thở ra”. Đó là cách thức
mà hướng tâm, nhắc tâm. Bây giờ truyền lệnh tâm nè: “vọng tưởng hãy dừng,
không được xen vào”, đó là mình nhắc, trong khi đó mình đang nương hơi thở.
“Nếu
dùng pháp hướng ngắn hơn, dễ nhớ hơn, thì mình sẽ nhắc tâm của mình bằng pháp
hướng ngắn hơn “hơi thở vô, hơi thở ra”,”
Tức là mình
thở vô mình nhắc “hơi thở vô”, rồi mình thở hết hơi thở vô, rồi bây giờ
bắt đầu thở ra, “hơi thở ra” mình nhắc “hơi thở ra.
Mình còn ngắn
hơn nữa, nhắc ngắn hơn nữa, thì khi mà hơi thở vô mình nói “vô”, khi ra
mình nói “ra”, đó mình nhắc ngắn hơn nữa.
(39:14) Mình
chỉ có dùng một chữ mà nó cũng trở thành một câu pháp hướng của mình đó, “ra”,
“vô”, “ra”, “vô”, cứ theo cái hơi thở mình nhắc “ra” “vô”, rồi
mình ngưng, một phút sau mình nhắc, “ra”, “vô”. Và cứ như vậy nó làm cho
cái sức tỉnh của mình nó nương vào hơi thở mà nó không bị vọng tưởng.
Truyền lệnh
tâm “vọng tưởng dừng!”, đó mình truyền lệnh tâm, mình bảo “vọng
tưởng dừng’, thì đó là mình truyền lệnh, mình dùng những cái danh từ ngắn gọn
như vậy.
Còn mình dài
thì nhắc nó lê thê nó dài, nó không mạnh. Mình chỉ “ra!”, “vô!”, “ra!”,
“vô!” như vậy là mình biết là hơi thở ra vô rồi, mình dùng những cái
danh từ nó gọn, ngắn.
Đó là những
cách thức mà mình trạch cái câu pháp hướng của mình cho nó đúng với cái đặc tướng,
cái hoàn cảnh của mình, nó làm cho mình không có quên.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét