184- 6- NGỒI KIẾT GIÀ CŨNG LÀ PHƯƠNG PHÁP RÈN LUYỆN Ý CHÍ
(28:29) Hỏi: ”Kính
bạch Thầy! Ý nghĩa và lợi ích của việc ngồi kiết già trong khi tu thiền nhập định
như thế nào? Ngồi bán già và các tư thế ngồi khác tốt và xấu, xin Thầy chỉ dạy
cho con rõ.”
Những điều
kiện này nó tuy đơn sơ vậy chớ mà cũng có hỏi thì nó mới có hiểu, chớ còn không
hỏi thì nhiều khi chúng ta cũng không hiểu nó như thế nào.
Đáp: “Tư thế ngồi kiết già là
một tư thế ngồi rất vững vàng hơn các tư thế ngồi khác.”
Nghĩa là
mình phải công nhận rằng cái tư thế ngồi thiền mà ngồi kiết già rất là vững
vàng. Nó có thể gom tâm rất dễ, thân nó gom, rồi tâm nó gom lại.
“Lợi
ích của tư thế ngồi này là thân tâm gom lại dễ dàng nằm trên một tụ điểm. Tụ điểm
chỗ thân tâm gom lại là một định lực sau này.”
Nghĩa là cái
tư thế mà ngồi kiết già thì nó tạo cho chúng ta thành một cái tụ điểm rất dễ,
cái sức gom tâm chúng ta rất dễ. Mà cái tụ điểm, mà chỗ để gom tâm để sau này
nó trở thành một cái định lực, từ đó chúng ta mới nằm ở trên cái định lực, cái
tụ điểm đó đó, mà chúng ta dùng cái đạo lực mà để điều khiển cả sự sống chết của
chúng ta, chớ không phải ngoài cái chỗ đó mà chúng ta điều khiển được.
Cũng như bây
giờ mình đặt cái tâm mình ở đâu ngoài, mình bảo nín thở hay hoặc là tịnh chỉ
hơi thở, thì làm gì nó có tịnh chỉ được. Khi mà muốn điều khiển cái hơi thở
chúng ta ngưng nghỉ, thì chúng ta phải đem cả cái tâm của chúng ta phải nằm ở
trên cái tụ điểm đó, tức là nằm ở trên cái định lực đó, để rồi từ cái sức định
lực đó, mà chúng ta biến nó trở ra một cái pháp hướng của nội tâm của chúng ta,
nó trở thành cái sự điều khiển cho hơi thở tịnh chỉ.
“Tư thế
ngồi này dễ gom tâm quán chiếu.”
Nó vừa dễ
gom tâm mà tư thế này dễ quán chiếu hơn, trí tuệ chúng ta sáng suốt hơn, và nó
phóng ra những trí tuệ rất là dễ dàng phát triển, cái tư thế mà ngồi kiết già.
“Bán
già và các tư thế ngồi khác gom tâm khó hơn, dễ sanh lười biếng, trí tuệ khó
phát triển hơn, nên sự quán chiếu thường bị vô minh che mờ.”
(30:35) Nghĩa
là mình tu cái Định Vô Lậu mà mình ngồi trong cái tư thế thường vầy mình suy tư
đó, mình quán chiếu đó, mình suy tư điều này thế kia thì nó không có sáng suốt
đâu. Nhiều khi mình ngồi tư thế bình thường này, thì mình quán chiếu thì nó
không có sáng suốt, nó không có xả được cái tâm của mình.
Cho nên phần
nhiều chúng ta mà muốn xả được cái tâm mình thì mình ngồi kiết già, rồi mình đặt
cái niệm đó mình quán chiếu cái niệm đó, mình xem xét cái niệm đó xong xuôi,
thì càng lúc thì mình càng sáng ra. Tự nhiên nó làm cho mình thấu rõ được cái
chỗ mình quán xét, chỗ mình quán chiếu.
“Nhưng
khi đã nhập được định rồi, thì tư thế ngồi nào hoặc bốn oai nghi đi, đứng, nằm,
ngồi đều nhập định được cả.”
Mới đầu
chúng ta tu thì chúng ta cũng nên lấy cái tư thế ngồi kiết già mà chúng ta tập
đầu tiên để chúng ta gom tâm và tạo tụ điểm. Sau khi mà chúng ta nhập định được
rồi thì nó không cần ở chỗ cái tư thế ngồi kiết già, hay hoặc là ngồi tư thế
nào chúng ta cũng nhập định được hết, đi cũng nhập định được, đứng cũng nhập định
được, nằm cũng nhập định được, chớ không phải cần ngồi kiết già mà nhập định.
“Nhưng
tu thiền định phải biết mọi oai nghi đều tu tập được cả, không riêng gì ngồi kiết
già, nhưng không được bỏ kiết già. Vì ngồi kiết già là cũng là một phương pháp
rèn luyện ý chí của người tu.”
(32:00) Chúng
ta cũng phải nhớ rằng cái tư thế ngồi kiết già cũng là cái phương pháp rèn ý
chí của mình đó. Bởi vì nó chéo chân nó đau nó nhức, nếu mà mình không ý chí
thì mình thấy đau quá, kéo lên đau quá thôi xả ra, thôi ngồi kia tu cũng tu được
chứ có gì đâu. Do đó ý chí mình nó cùn nhụt, nó không có cái nghị lực, nó không
chiến thắng được.
Còn cái người
mà kéo lên đau nhức kệ, nhất định là phải ngồi cho được, cho nên vì thế nó cũng
rèn luyện cho mình những cái ý chí nó mạnh mẽ hơn. Thì như vậy chúng ta cũng
không nên bỏ kiết già, nhưng mà khi mà chúng ta nhập định được rồi thì tư thế
nào chúng ta cũng nhập định được chớ không phải là cần ngồi kiết già.
Bởi vì thiền
của đạo Phật nó không chỉ nhắm vào có cái chỗ ngồi. Như chúng ta đi kinh hành
đó, đi biết chúng ta đi đó, tức là tu hành tướng ngoại, là đó là Định Chánh Niệm
Tỉnh Giác thì nó cũng là thiền định rồi, chớ đâu phải cần?
Cho nên bây
giờ chỉ có mình tu về cái hơi thở, tức là cái hành động nội thân của mình đó,
thì mình ngồi lại để cho tâm nó gom lại. Thứ nhất là nó cần thiết là cái Định
Niệm Hơi Thở, nó là trợ pháp cho các pháp khác, thì mình ngồi nó càng tốt, để
cho mình trợ các pháp khác, mình tu các pháp khác.
Thí dụ như
bây giờ mà quán từ bỏ đó, thì mình dùng cái hơi thở, tức là mình ngồi trong tư
thế đó để quán từ bỏ, thì tức là nó có một cái tâm nó xoáy vào đó để nó phá vỡ
cái tâm tham sân si của mình, cái lậu hoặc của cái thân tâm mình. Cho nên từ đó
mình “quán từ bỏ tôi hít vô, quán từ bỏ tôi thở ra”, thì do đó mình
nương cái hơi thở đó để mình tỉnh thức, rồi dùng cái pháp hướng mình nhắc từ bỏ
cái tâm tham sân si của mình.
Thì đó là
cách thức mình ngồi, còn cách thức mình đi thì tập tỉnh thức mình đi, thì cũng
là cái một oai nghi tu thiền, đều tốt.
Thì ở đây Thầy
khuyên rằng tất cả oai nghi chúng ta đều tu được, nhưng mà hiện cái oai nghi
nào tu theo cái oai nghi nấy, cái thiền nào tu theo oai nghi đó chớ không phải
là, nó có nhiều cái thiền mà cần ngồi thì chúng ta ngồi, mà không cần thì chúng
ta đừng có bắt nó ngồi, mà chúng ta phải tu ở trong cái oai nghi đó.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét