183- 5- LUẬT VÔ THƯỜNG KHÔNG TÁC ĐỘNG ĐƯỢC NGƯỜI NHẬP ĐỊNH
(18:17) *Hỏi:*
“Kính bạch Thầy! Khi một người nhập định lâu ngày, một tháng trở lên, năm mười
năm, các hành trong thân ngưng nghỉ, vậy các tế bào còn hoạt động hay không?
Râu, tóc, móng tay, móng chân có mọc hay không mọc?”
Những câu hỏi
này là Thầy thấy có nhiều cái mà trường hợp người ta nói rằng nhập định mà râu
tóc đều mọc, hay hoặc móng tay, móng chân mọc. Thì ở đây câu hỏi này cũng để
chúng ta hiểu biết được những cái sắp tới mà chúng ta có thể nhập định mà chúng
ta biết được.
Đáp: “Khi một người nhập định
lâu ngày Diệt Thọ Tưởng Định,”
Đây Thầy lấy
ví dụ là lâu ngày chỉ có cái định Diệt Thọ Tưởng Định,
“Thân
hành, khẩu hành và ý hành đều ngưng nghỉ hoàn toàn, thì các tế bào cũng ngưng
hoạt động.“
Các con cứ
nghĩ đi, thì cái gì mà nó ngưng hết? Hoàn toàn, thân hành là do cái thân của
mình nè, cái khẩu hành cũng ngưng nè, ý hành nó cũng ngưng, toàn bộ nó ngưng
hoàn toàn hết, thì các tế bào trong đó nó cũng ngưng. Mà các tế bào ngưng thì
râu, tóc, móng tay, móng chân nó cũng ngưng mọc chớ sao lại nó mọc được?
Các thầy nó
thấy đúng chớ đâu. Nó hoạt động thì nó mới mọc ra, còn nó không hoạt động thì
làm sao nó mọc được? Phải hiểu như vậy. Cho nên chúng ta thấy nó phải có một
cái cụ thể, chớ không phải là cái mơ hồ được, cái tưởng tượng được, mà đây là
cái thực tế!
Tại sao vậy?
Tại vì toàn bộ thân Ngũ Uẩn của chúng ta ngưng nghỉ, nó ngưng hoàn toàn thì cái
lực vô thường không còn tác động. Bởi lực cái vô thường nó tác động là khi
chúng ta còn hoạt động, nó tác động thì nó mới vô thường, nó vô thường thì râu
tóc của chúng ta nó mới mọc ra. Nó mọc ra theo cái kiểu vô thường của nó, nó
thay đổi mà.
Cho nên bắt
đầu từ cái tuổi mà mới sinh ra, rồi nó phát triển dần dần, tức là nó vô thường
đó. Thì khi nó hoạt động. chớ còn cỡ nó sinh ra rồi nó nằm nó chết đó thì nó
còn cái gì nữa mà nó lớn lên nữa được, nó đâu có hoạt động được nữa.
Nếu mà một
cái người nào mà mới sanh ra tám tuổi đi, bây giờ chúng ta đem thủy (ngân), đem
cái này kia chúng ta ngâm cái xác đó đi, hay hoặc là đem một cái thuốc ướp xác
đi, đừng có cho cái xác nó thúi đi, cái thây ma nó thúi đi, nó không có bị hư
hoại, bị rữa đi. Thì lúc bấy giờ đó, thì các thầy sẽ thấy như thế nào?
Đứa trẻ đó
bây giờ mà có ngâm 100 năm đi ở trong cái bồn thủy như thế này, thì nó cũng bây
lớn đó, chớ nó đâu có lớn ra được nữa. Bởi vì nó ngưng hoạt động hết mà, làm
sao mà nó phát triển được, nó lớn? Nó đâu có vô thường được nữa.
“Tại
vì toàn bộ thân Ngũ Uẩn ngưng nghỉ, thì lực vô thường không còn tác động vào
thân này được nữa.(21:03) Dù hành giả nhập định một ngàn năm vẫn giữ cơ thể như
mới lúc nhập định.”
Nghĩa là
không có già thêm.
Cho nên Thầy
nói chỉ ở Nhị Thiền thôi, diệt Tầm Tứ thôi, cái ý không khởi, thân ngồi bất động
nè. Cái thân ngồi bất động, cái ý không khởi nè, cái miệng không nói nè, thì nó
cũng đã không thay đổi cái cơ thể của chúng ta rồi, thì còn gì mà râu tóc nó mọc
ra. Thì huống hồ là người ta nhập cái Diệt Thọ Tưởng Định.
“Cho
nên luật vô thường biến hoại cơ thể con người khi toàn thân con người còn hoạt
động. Khi toàn thân ngưng hoạt động thì cơ thể không biến hoại thay đổi nữa, vì
thế râu tóc ngưng mọc. Râu tóc, móng tay, móng chân còn mọc thì cơ thể còn vô
thường trong từng giây từng phút thay đổi của cơ thể.
Bên
Trung Quốc thời nhà Đường có câu chuyện huyền thoại, một vị thiền sư nhập định
một ngàn năm, móng tay, móng chân, râu tóc (mọc) ra dài quấn quanh mình của vị
thiền sư.”
Cái câu chuyện
là thiền sư đó, sau cái đời nhà Tuỳ thì Phật giáo suy, cho nên cái vị thiền sư
đó mới đến ngồi ở dưới một cái gốc cây, rồi nhập định ở đó. Rồi cái gốc cây nó
lớn nó bao quanh cái vị đó, nó lớn nó bao quanh lại hết ở trong cái thân cây
đó. Một ngàn năm sau mà cái cây nó lớn quá, nó bao mất cái vị đó đi.
Cho đến khi
mà đời nhà Đường lập quốc, thì Phật giáo thịnh, thì vua nhà Đường mới sai người
đi lên rừng đốn cây đem về để mà làm lầu đài. Thì chặt cái cây nó lại văng cái
người nhập định đó ra, do đó thì thấy râu tóc, móng tay, móng chân vì ngồi như
vầy mà nó quấn cùng mình hết. Nghĩa là bởi vì cái cây, rồi nó đâu có đi ra dài
được, thành ra râu tóc là nó mọc nó quấn quanh hết.
Do đó thì
vua nhà Đường mới hỏi cái người này là con người hay là ma quỷ. Hỏi một vị thiền
sư, thì vị thiền sư nói đây là một vị nhập Diệt Thọ Tưởng Định cho nên nó như vậy.
Vậy thì muốn cho cái người này tỉnh dậy thì lấy cái đồng la, sai lính lấy đồng
la đánh. Đánh một hơi thì vị này xuất định, quả đúng là cái vị này xuất định.
(23:24) Và
hỏi ra thì mới biết là vị này nhập vào cái năm nào trong đời nhà Tuỳ, ở lúc
nào, thì tính ra thì nó là một ngàn năm.
Đó là câu
chuyện huyền thoại vậy, nhưng mà sự thật nó có đúng không? Ở đây nếu mà không
có Chân Thành hỏi cái câu này thì chắc chắn là câu chuyện đó ai cũng tin rằng sự
thật như vậy. Cho nên đây Thầy sẽ đập vỡ những cái sai lệch nữa.
“Nếu
không có người nhập định được thì câu chuyện này ai cũng tin là có thật. Phải
nói đây là bọn đại bịp vua chúa của nhà Đường, bịa đặt ca ngợi Thiền Tông,
nhưng không có kinh nghiệm,”
Tức là không
nhập định được đó. cho nên tưởng tượng ra mà bịa đặt.
“nên
tưởng tượng ra mà bịa đặt câu chuyện. Bọn vua chúa nhà Đường không ngờ luật vô
thường không thể nào chi phối vào hành giả nhập Tứ Thánh Định, chớ chưa nói đến
Diệt Thọ Tưởng Định.”
Nghĩa là nhập
tới Nhị Thiền là thấy luật vô thường nó còn chưa có tác động được huống hồ là Tứ
Thánh Định, huống hồ là đến Diệt Thọ Tưởng Định.
“Người
không nhập được định của Phật ngồi tưởng tượng theo kiểu Thiền Đông Độ thì râu
tóc, móng tay, móng chân luôn phải mọc.”
Nghĩa là bây
giờ người tu thiền Đông Độ thifg ngồi đây chẳng niệm thiện niệm ác, nhưng mà họ
tưởng tượng rằng, có thể nó ngồi vậy là có thể râu tóc mọc này kia nọ, sự thật
ra thì họ chưa có phải ở trong cái chỗ mà diệt Tầm Tứ, họ mới ở chỗ ý thức
thanh tịnh mà thôi, cho nên râu tóc của họ vẫn mọc. Vì vậy mà họ tưởng tượng ra
chắc là nhập định cũng râu tóc cũng mọc vậy thôi chớ không có gì.
“Tại
sao vậy? Tại vì nhập thiền định Đông Độ khẩu hành, thân hành, ý hành không
ngưng nghỉ,”
N ghĩa là
luôn luôn nó còn hoạt động mà, làm sao mà móng tay móng chân như bình thường được.
Bây giờ Thầy
nói như thế này, một người ngồi nè, không niệm thiện niệm ác nè. Đó thì bây giờ
cho họ ngồi một năm đi nữa, thì cái khẩu hành. thì cho là cái khẩu hành họ
ngưng nghỉ đi, tức là Tầm Tứ nghỉ đi, thì cái thân hành là hơi thở không ngưng
nghỉ nè, rồi cái ý hành họ là cái bộ não nó cũng không ngưng nghỉ nè, tức là thọ
tưởng không ngưng nghỉ nè, mà thử hỏi làm sao một cái người mà ngồi mà chẳng niệm
thiện niệm ác mà ngồi được một tháng, hai tháng đâu? Đâu bao giờ có cái chuyện
đó đâu.
(25:47) Cho
nên thí dụ như bây giờ họ ngồi trong vòng chừng 5 tiếng, 10 tiếng, hay một ngày
đêm đi, thì họ cũng phải đứng dậy họ đi kinh hành hoặc này kia nọ. Bởi vì họ ngồi
lâu phải mỏi mệt, phải tê phải nhức à, cho nên vì vậy mà cái khẩu hành họ có
ngưng không? Không ngưng. Bởi vì khi mà họ đứng dậy họ đi thì cái khẩu hành họ
đâu còn ngưng được nữa. Đó thì, như vậy là râu, tóc, móng tay, móng chân nó phải
mọc ra bình thường.
“Do thế
mới biết rõ Thiền Đông Độ không làm chủ sanh, già, bệnh, chết.”
Do cái chỗ
này mình mới biết rõ không làm chủ.
Vì vậy mà tưởng
tượng, ở trên cái chỗ này mà tưởng tượng là Diệt Thọ Tưởng Định là ngồi thiền
râu, tóc nó mọc như vậy, cho nên mới nói đây là Diệt Thọ Tưởng Định. Bởi vì lâu
nay nó đâu có nhập được mà ngồi cả nghàn năm như vậy, cho nên chỉ có bên Tiểu
Thừa, bên Nguyên Thuỷ nó mới có thể nhập được vậy, mà cái định đó gọi là Diệt
Thọ Tưởng Định hay Diệt Tận Định thì nó mới có thể kéo dài được một ngàn năm
như vậy.
Thì cái ông
Hoà thượng này ổng cũng dựa theo kinh sách mà ông nói thôi, tức là vị thiền sư
này cũng dựa theo kinh sách mà nói, chớ ông cũng chả biết được cái điều này,
cho nên thấy, tưởng tượng ra là, coi như là râu tóc phải mọc như vậy thôi, chớ
không có gì hết.
Đây là sự tưởng
tượng ra cái câu chuyện, huyền thoại ra câu chuyện, chớ không phải có một người
nhập định thật được như vậy. Nếu có như vậy thì người ta đã xác định được râu,
tóc, và móng tay, móng chân có mọc hay không, người ta đã biết được.
“Thiền
Đông Độ là một loại thiền lạc vào pháp tưởng, nên họ tưởng khi nhập định cơ thể
như một người bình thường nên râu, tóc vẫn mọc.”
Đó thì, hầu
hết là ở bên Trung Hoa tu sĩ Phật giáo thì họ đều tu Thiền Đông Độ, cho nên họ
phải nghĩ trong cái vấn đề đó là nhập định là như vậy thôi, chớ không có thể
nào. Chớ họ đâu có tu cái thiền của đạo Phật đâu mà họ biết rằng nhập định sao
là đúng, sao là sai.
Cho nên họ
cũng nói ưỡng thôi, nghĩa là không thể ông vua hỏi mà mình không nói, thì coi
như là mình không biết, phải nói thôi. Mà nói theo kiểu mà mình chả biết mà nói
như mình biết, tội là cái mình không biết mà mình nói mình biết, cái đó là cái
đau lòng nhất, cái đó là cái vọng ngữ nhất của các vị thiền sư Đông Độ.
Thà là mình
không biết mình nói mình không biết, để rồi mình đi tìm cái mình không biết đó
mà trở thành biết, còn bây giờ mình không biết mà mình nói mình biết, mà mình
chẳng biết gì hết, thì cái đó là cái tội nhất.
Cũng như tâm
của mình có tham mà mình không biết mình có tham, thì cái đó thiệt là quá tệ.
Tâm có tham thì biết tham, tâm không tham thì biết không tham, tâm có sân thì
biết sân, tâm không sân thì biết tâm không sân. Đó là những cái chỗ mà chúng ta
cần phải hiểu đó.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét