182- 4- DÙNG PHÁP HƯỚNG PHÁ BỎ LIỀN CÁC TRẠNG THÁI RỐI LOẠN
(14:31) *Hỏi:*
“Kính bạch Thầy! Khi con tu Hiện Tại An Lạc Trú Định, con hướng tâm nhắc hơi thở
chậm, chậm dần nhẹ dần, thì thấy có hiệu quả, nhưng cơ hoành và cơ bắp theo hơi
thở nên có cảm giác căng tức. Vậy là tốt hay là xấu?”
Đáp: “Xấu.”
Nghĩa là lúc
bấy giờ mình nhắc cái hơi thở mình chậm nhẹ, thì bắt đầu mình thấy có, từ cơ
hoành ở trong ngực, trong bụng mình đó, và cơ bắp của mình nghe hơi căng, cảm
giác căng tức, thì cái đó là không tốt rồi, xấu rồi.
“Khi
cơ hoành và cơ bắp có cảm giác căng tức, thì con nên dùng pháp hướng khác mà
thư giãn nó.”
Nghĩa là bây
giờ bởi vì cái pháp hướng kia rồi nó, cái cơ hoành và cái cơ bắp của mình đó,
nó theo cái pháp hướng của hơi thở chậm nhẹ. Do cái sự chậm nhẹ nó quá cái sức
của cơ thể, cho nên cơ hoành và cơ bắp đó nó phải nương theo với cái sức chậm
nhẹ đó, mà nó co thúc, nó làm cho nó căng lên, nó làm cho con thấy căng tức.
Cho nên bây
giờ con phải dùng một cái pháp hướng để cho các cái cơ này, mặc dù bây giờ hơi
thở chậm nhẹ thì con đừng có hướng nó bảo “Ngừng lại!”(15:47) Vì
con sợ quá thì con bảo nó ngưng lại, hay hoặc là thở lại bình thường thì con
không tiến bộ đâu, mà con cứ để cho nó chậm nhẹ theo cái chậm nhẹ của pháp hướng
điều khiển nó.
Thì bắt đầu
con muốn cho cơ hoành và cơ bắp của con nó trở về trạng thái thư giãn bình thường
mà không còn làm căng tức, thì con hướng tâm tiếp. Con thấy có trạng thái gì
thay đổi trong thân của con, mà đã có cái gì mà không đúng, thì tức là con phải
dùng cái pháp hướng khác mà đặt cái đó xuống liền.
Đây Thầy có
ghi cái pháp hướng nó như thế này: Bây giờ con sẽ hướng tâm, con nhắc nó: “Cơ
hoành và cơ bắp phải thư giãn bình thường, không được căng tức nữa!”, con
ra lệnh nó như vậy. Mà khi con ra lệnh một lần nó chưa, nó còn theo hơi thở chậm
nhẹ đó, thì con ra lệnh lần nữa.
Ra lệnh đôi
ba lần như vậy, thì cái cơ hoành và cơ bắp đó nó sẽ thư giãn bình thường, và
thư giãn bình thường thì ngay đó cái hơi thở của con nó không chậm nhẹ nữa. Nó
lại đứng lại. Thì lúc bấy giờ nó không có làm cho cơ thể con bị rối loạn nữa,
cho nên nó đã phản ứng trở lại, nó giữ cái hơi thở con ở cái mức độ mà không có
làm cơ hoành và cơ bắp nó căng thẳng.
Con thấy, từ
cái chỗ đó là những cái chỗ mà chúng ta để sửa những cái sai của chúng ta.
Thí dụ như
bây giờ mình đang ở trong cái trạng thái của một cái hơi thở an ổn, thì bắt đầu
nó có một cái gì nó cảm giác như cái mũi mình nặng, cái đầu mình nặng, hoặc là
cái tai mình lớn, hay cái thân nó bự ra. Thì lúc bấy giờ đó mình mới nhắc, mình
nhắc mình hướng, mình phá những cái trạng thái đó đi, đừng có để.
Hay hoặc là
mình đang ngồi mình yên lặng thế này, bỗng dưng mình thấy xung quanh mình ánh
sáng sáng lên hết. Đó thì lúc bấy giờ đó, mình ngay liền mình cũng dùng pháp hướng
để mình phá cái tưởng đó đi, chớ không để cho cái tưởng đó. Vì để cái tưởng đó
tâm mình một lúc sau nó sẽ dính vào cái ánh sáng đó.
Cho nên tất
cả những cái này là những cái chúng ta có pháp để phá, mà có pháp để tu, để mà
tiến tới con đường nó suôn sẻ, chớ không khéo thì chúng ta bị lạc.
Các thầy và
các con nhớ kỹ trong vấn đề này. Tuy rằng, cái câu hỏi và cái câu đáp tuy đơn
sơ, chớ có những cái kinh nghiệm để trong lúc chúng ta tu tập, bất kỳ gặp một
cái gì, chớ không phải là cơ hoành cơ bắp này đâu, các con không gặp cái này
nhưng mà gặp cái khác.
Bây giờ khi
mình đang tu như vậy, mình bảo hơi thở chậm nhẹ, thì bắt đầu nó chậm nhẹ, chậm
nhẹ, chậm nhẹ, mà nghe sao nó tức, nó nhức cái tim này quá chừng, nó đau lói chỗ
này quá. Ngay đó do đó thì phải dùng pháp hướng cho cái chỗ đau đó nó giảm xuống
và nó bình thường trở lại, không được đau nữa.
Đó thì,
trong khi mà mình đã hướng tâm mình nhắc cái này, thì cái hơi thở chậm nhẹ đó bắt
đầu nó, mình cũng nương vào cái hơi thở đó chớ mình đâu có gì đâu, nhưng mà thấy
hơi thở nó không còn xuống chậm nhẹ nữa, nó giữ lại liền tức khắc.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét