181- 3- DÙNG PHÁP HƯỚNG ĐÚNG PHÁP, ĐÚNG CHỖ, ĐÚNG ĐỐI TƯỢNG TÂM
(9:40) Bây
giờ câu hỏi kế.
Hỏi: “Kính bạch Thầy! Khi tu các
định dùng câu pháp hướng phải cho rõ ràng, mạch lạc, không nhầm lẫn, thong thả,
khoan thai, không vội vàng, gấp gáp, đúng đối tượng, tâm trạng, thì hiệu quả đến
ngay liền, bằng không thì ngược lại, hiệu quả không có, vọng tưởng khởi lên, loạn
tưởng, tùy miên, phóng dật xen vào, hôn trầm, thùy miên, hôn tịch, vô ký kéo tới.
Có đúng không, thưa Thầy?”
Đúng, bởi vì
khi mà cái pháp hướng của chúng ta sai, mà tu hành nhiều khi chúng ta nhắc đại
rồi thôi. Không phải! Chúng ta tuần tự những ý nghĩ của cái pháp hướng mà chúng
ta đặt. Chúng ta khi mà nhắc, cái tâm của chúng ta rất tỉnh táo, nhắc từng cái
ý nghĩ rất là thâm sâu của nó.
Thì ở đây
Chơn Thành đã nắm được cái chỗ hướng tâm, phải thong thả, phải nhẹ nhàng, không
có vội vàng, gấp gáp gì hết, đúng đối tượng. Trong khi tâm của chúng ta nhắc mà
nó, thì ngay liền nó rất là tỉnh táo.
Còn nếu mà
chúng ta không khéo mà chúng ta cũng nhắc cho có nhắc đó, hướng cũng có hướng
đó, nhưng mà loạn tưởng, thùy miên nó phóng vào, hôn trầm, hay hoặc là vô ký,
hôn tịch nó liên tục, thì cái chuyện đó là tại mình hướng cho có hướng thôi, chớ
thật sự hướng phải tuần tự.
Bây giờ nó
đang bị hôn trầm nè, mà hướng cho nó hết hôn trầm, là tuần tự phải hướng, phải
nhắc cái tâm của mình như thế nào? Khi mà nhắc cái câu pháp hướng rồi thì cái
tâm nó tỉnh ngay liền, nó không bị hôn trầm.
Như vậy là
rút tỉa từ những kinh nghiệm đó, thì cho nên Chân Thành mới hỏi Thầy câu này. Nếu
mà không có gì, cái câu pháp hướng mà thắng được cái hôn trầm thì Chân Thành
không biết mà hỏi câu này đâu.
(11:29) Đáp: “Tu
mà không có nhiệt tâm, không có nghị lực, không cái ráng sức thì chẳng mang lại
kết quả gì.”
Nghĩa là
trong khi tu mà dùng cái pháp hướng như vậy, mà không có nhiệt tâm để mà nói
lên một cái câu nói hướng tâm cho nó rõ ràng, cho nó đầy đủ ý nghĩa của nó.
Mình chỉ như là tụng cái Chú Vãng Sanh vậy, hay hoặc là Chú Đại Bi vậy, đọc lia
lịa vậy, chớ không có ý nghĩa gì ở trong cái đầu chúng ta hết thì nó không phải
đâu.
Cái pháp hướng
nó có một cái ý nghĩa thâm sâu của nó. Khi mình hướng ra rồi, nó có một cái nghị
lực, nó làm cho mình mạnh mẽ để rồi mình không có lười biếng, nó không có dễ
dãi với mình nữa, mà nó có cái sự quyết chiến quyết thắng trong đó. Đó thì cái
pháp hướng nó phải đúng cách của nó thì nó như vậy.
(12:23) Cho
nên ở đây trong cái chỗ tu tập thì nó cần phải có cái sự nhiệt tâm, nó cần phải
có cái nghị lực, nó cần phải có sự ráng sức mình. Trong khi mình bị một trạng
thái nào đó, thì cần phải có sự ráng sức để dẹp nó, mà muốn ráng sức dẹp nó,
thì phải đem hết cái nghị lực chống trả lại nó.
Thí dụ bây
giờ nó buồn ngủ, mà mình không có nghị lực, tức là mình phải đi nằm ngủ chớ
không thể nào mình thắng được. Bây giờ mình thấy cái cục kẹo đó mình muốn ăn,
mà mình không nghị lực thì mình lấy mình bỏ miệng mình nhai à, không thể nào.
Mà người có nghị lực nhất định là không ăn, chết bỏ, nhất định thèm chết bỏ,
không ăn. Thì như vậy nó mới có nghị lực.
Cho nên cái
nghị lực nó giúp chúng ta dứt liền, không có để chúng ta phạm phải những cái
sai lầm đó. Cho nên như vậy nó mới có mang lại những cái kết quả.
“Tu mà
không trạch pháp kỹ lưỡng, không rõ đặc tướng của mình, dùng pháp hướng không
đúng pháp, đúng chỗ, đúng trạng thái đối tượng tâm, thì chẳng có hiệu quả gì,
như con đã nêu ở trên.”
Nghĩa là
mình phải tu, phải trạch pháp cho đúng cách thì nó mới có hiệu quả, mà nếu
không đúng cách thì không có hiệu quả.
Nhưng Thầy lại
thêm chỗ này để biết rằng, tu mà không cái nhiệt tâm, không có nghị lực, không
cái ráng sức, thì nó cũng không có kết quả gì hết. Bởi vì mình đã chọn lấy cái
tu rồi, cũng như mình đã chọn lấy cuộc đời, thì mình phải ráng sức để mà làm
sao cho cuộc đời mình đem đến một cái hạnh phúc.
Phải có tiền
sống nè, phải có cơm gạo ngày hai bữa, ba bữa phải đầy đủ nè, phải người ta có
gì mình có nấy để cái đời sống của mình nó đầy đủ những vật chất như người
khác. Mà mình phải làm cách nào, tìm mọi cách để làm ra bằng cái mồ hôi nước mắt
của mình, cho xứng đáng với cái đầu óc, cái suy tư của mình.
Thì cái người
tu chúng ta cũng vậy, phải nghĩa rằng mình chỉ còn cái gia tài là của mình, là
phải đạt được cái gia tài đó, là bằng cái giải thoát của thân tâm của mình. Cho
nên mình không tu thôi, mà đã tu không có nghĩa là mình cất cái chòi lá lẹt xẹt
đó mình cứ ở vậy hoài, không phải đâu! Mình phải giải thoát cho hoàn toàn.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét