180- 2- ĐIỀU KHIỂN CƠ THỂ BẰNG PHÁP HƯỚNG CHỨ KHÔNG DÙNG ỨC CHẾ
(1:33) “Cái
hay nhất của đạo Phật ở chỗ chỉ dùng pháp hướng mà không ức chế điều khiển.”
Nghĩa là
chúng ta chỉ dùng pháp hướng nhắc thôi, chớ không phải chúng ta nhắc như vậy là
chúng ta nín thở đâu, không phải đâu. Nếu mà nín thở tức là chúng ta ức chế hơi
thở của mình. Ức chế hơi thở của mình là không hay đâu, nó làm chúng ta bị rối
loạn cơ thể và rối loạn thần kinh đó.
Cho nên cái
đó không tốt. Chúng ta chỉ dùng pháp hướng nhắc thôi. Do cái tâm mà thanh tịnh,
nó ly cái ác pháp ra rồi, thì chúng ta nhắc nó có cái hiệu lực rất lớn, nó làm
cho cái hơi thở tịnh chỉ. Bởi vì tịnh chỉ mà chớ không phải là đình chỉ, hay hoặc
là định chỉ, mà tịnh chỉ.
Tịnh là do lực
thanh tịnh của tâm mà nó điều khiển, nó làm cho cái hơi thở ngưng, chớ không phải
chúng ta ức chế cái hơi thở bằng cách điều khiển làm cho nó thở chậm chậm rồi
ngưng, rồi nín thở. Thì cái đó là, nếu một người mà tu thiền định tưởng thì họ
thở bằng rốn, thở bằng chân lông của họ thì lúc bấy giờ họ tu tập bằng cách ức
chế.
Ức chế tức
là họ thở chậm chậm chậm, hoặc là họ nín thở lại, rồi họ tưởng, họ dùng cái tưởng
của họ, họ tưởng như là họ thở bằng rốn hoặc hay hoặc là thở bằng lỗ chân lông.
(02:36) Do
họ nín như vậy chừng khoảng độ một phút, hai phút, rồi họ thở lại, rồi một lát
nữa họ nín, rồi họ lại tưởng như vậy, rồi họ lại thở lại. Họ tập riết rồi như vậy
là khi mà họ nín luôn một cái thời gian, thì tức là ức chế cái này thì nó phải
hưng phấn cái kia. Nó hưng phấn là nó qua một cái tưởng nó hưng phấn, thì coi
như là hơi thở nó thở theo lỗ chân lông.
Như các nhà
yoga đã biểu diễn ở bên Liên Xô, mà báo chí và đài phát thanh đã có đăng những
cái tin tức cho chúng ta biết. Dìm họ trong nước họ không chết, tức là họ thở bằng
lỗ chân lông. Chôn ở trong đất họ không chết, tức là họ luyện bằng những cái định
tưởng đó, bằng những cái tưởng đó đó.
Còn ở đây
chúng ta không có ức chế nó chút nào hết, chúng ta không có thở chậm, thở nhẹ,
chúng ta chỉ điều khiển, rồi tự nó, nó chậm nhẹ, hoặc là chúng ta điểu khiển nó
tịnh chỉ, rồi tự nó nó ngưng. Rồi nó ngưng rồi nó phục hồi trở lại, rồi nó
ngưng, cứ như vậy chúng ta dùng pháp hướng cho đến khi tất cả các tế bào kia nó
hoạt động trở lại, thì lúc bấy giờ nó tịnh chỉ luôn, nó ngưng luôn.
Chừng nào mà
chúng ta điều khiển nó trở lại, thì chúng ta nhắc nó hoạt động trở lại: “Hơi
thở thở lại!”, thì nó bắt đầu thở lại. Thì nhắc nó lại, thì cái tụi tế bào
kia bắt đầu nó trỗi dậy nó làm việc, thì cái tụi tế bào này nó nằm yên nó xuống
ngủ.
Đó là cái
hay nhất của cái pháp môn của đạo Phật là cái chỗ chúng ta dùng pháp hướng chớ
không có dùng cái sự ức chế. Còn các cái ngoại đạo, các tôn giáo khác, người ta
đều dùng sự cái ức chế mà điều khiển qua một cái tưởng của mình.
(4:04) Thí
dụ như một nhà luyện võ công, hay hoặc khí công, họ cũng đều dùng cái tưởng của
họ hết. Khi họ vận nội công thì họ cũng phải dùng tưởng họ, họ dùng khí công họ
cũng phải dùng cái tưởng của họ. Còn ở đây họ ức chế, họ gồng cái tay lên, rồi
họ tưởng như là tất cả những cái sức mạnh gồm vào trong đó một cái lực của nó,
như vậy họ gọi là nội công.
Còn chúng ta
thì không có gồng không có gì hết, chỉ nhắc nhẹ nhàng như vậy thôi, rồi tuần tự
đó, do chúng ta giữ được cái trạng thái mà nó yên lặng, vắng lặng, thì chúng ta
sẽ hướng được, đừng có để cho nó mất cái trạng thái đó thì không được.
Cũng như cái
tâm mà chúng ta nó cứ nghĩ ngợi cái này, kia, nọ, mà chúng ta cứ bảo nó tịnh chỉ
thì không được rồi. Cho nên cái tâm của chúng ta phải thanh tịnh rồi. Mà cái
tâm thanh tịnh đến cái mức độ vắng lặng, thì cái chỗ thanh tịnh của nó là cái
chỗ hết tham, sân, si, không còn giận hờn, phiền não, không còn ham muốn vật dụng
thế gian này nữa hết.
Cho nên do
cái chỗ thanh tịnh này mà cái pháp hướng đó nó có cái hiệu quả, điều khiển được
cái sự sống chết của chúng ta là ở chỗ này.
“Điều
khiển sai khiến bằng một lực vô hình của tâm.”
Nghĩa là coi
như là đây là mình điều khiển bằng cái lực của tâm chớ không phải là bằng cái
cơ thể của chúng ta, bằng cái ức chế, bằng cái điều khiển, bằng các cơ. Thí dụ
bây giờ Thầy thở chậm, Thầy dùng cái cơ thở chậm của Thầy, hay hoặc là dùng cái
cơ nín thở, thì đây là dùng cơ. Còn cái này chúng ta dùng cái lực của nó bằng
tâm, chớ không phải dùng cái lực của bằng cơ, bằng thân của chúng ta, bằng các
cơ của chúng ta.
“Điều
khiển sai khiến bằng một lực vô hình của tâm, vừa tịnh chỉ hơi thở, mà vừa đánh
thức các tế bào não.”
Nó hay tuyệt
là ở chỗ đó.
“Cách
thức tu tập rất là khoa học, không có khổ công tu tập như thiền yoga.”
Nghĩa là
cách thức chúng ta tu tập theo thiền của đạo Phật thì nó không có khổ công,
chúng ta chỉ dùng hướng vậy thôi, mà chúng ta đạt được cái mức này.
Thí dụ như
bây giờ, chúng ta tu nẻ, ly dục ly ác pháp nè, thì do cái Tứ Chánh Cần mà chúng
ta đạt được cái tâm thanh tịnh đó là ly dục ly ác pháp. Mà khi ly dục ly ác
pháp được rồi, thì chúng ta còn Tầm Tứ thiện, vì vậy cho nên bây giờ chúng ta mới
diệt cái Tầm Tứ thiện đi, vì vậy mà chúng ta mới nhập Nhị Thiền.
Nhập Nhị Thiền
thì chúng ta diệt Tầm diệt Tứ, cho nên trong khi đó diệt Tầm Tứ nhập Nhị Thiền
thì cái trạng thái tâm chúng ta rất là yên lặng. Từ cái chỗ ở yên lặng đó, từ
cái chỗ mà tâm diệt Tầm Tứ ly dục ly ác pháp đó, thì chúng ta mới điều khiển diệt
Tầm Tứ nó rất dễ, chúng ta cũng chỉ hướng tâm thôi, chớ chúng ta cũng không phải
ức chế nó, cho nên chúng ta rất dễ dàng.
(06:26) Vì
trong khi mà ly dục ly ác pháp chỗ Sơ Thiền đó, thì chúng ta biết là có cái nhất
tâm rồi, cho nên Phật nói nó có cái nhất tâm nè, Hỷ, Lạc, Tầm, Tứ, Nhất Tâm, nó
có năm cái quả của chúng ta tu tập mà.
Như vậy là
chúng ta thấy có năm cái quả của Sơ Thiền rồi, thì cái Nhất Tâm đó để mà chúng
ta tiếp tục ở trong cái trạng thái của Nhị Thiền, mà trạng thái Nhị Thiền tức
là trạng thái yên lặng.
Từ cái trạng
thái yên lặng đó, chúng ta mới tiến sâu vào để xả 18 cái loại tưởng, thì chúng
ta đạt được cái trạng thái vắng lặng, luôn luôn lúc nào trong hư không này
không còn nghe âm thanh nữa.
Từ cái chỗ vắng
lặng này, chúng ta mới tiến tới chúng ta phá thọ, chúng ta phá tất cả những cái
thọ, cho nên xả lạc, xả khổ, xả niệm thanh tịnh đó, để mà nhập Tứ Thiền.
Thì khi mà xả
hết cái thọ tức là cái hơi thở tịnh chỉ, hơi thở nó ngưng nghỉ. Hơi thở nó
ngưng thì các hành trong thân chúng ta sẽ bắt đầu phải ngưng hết, do vì vậy đó
mà chúng ta nhập Tứ Thiền.
Mà cái cách
thức điều khiển của nó thì chúng ta thấy nó không có khổ công. Còn yoga nó phải
rèn luyện khổ công, phải tập thân thể như thế này, trồng chuối ngược, rồi ngồi
trên một cánh tay, rồi quay như thế nào, đủ cách đủ kiểu của yoga, luyện cái
thân của mình hết sức, rồi luyện cái hơi thở.
Từ cái hơi
thở, yoga thì nó có ba cái hơi thở chớ không phải hai hơi thở như chúng ta đâu:
hơi thở ra, hơi thở vô và hơi thở nín, nó ba hơi thở mà. Cho nên vì vậy mà nó,
khi tập tới hơi thở nín, nó rất quan trọng, người mà không biết thì nó sẽ ra
máu. Còn cái người có kinh nghiệm tu họ hướng dẫn thì không đến đỗi, nhưng mà
cái hơi thở nín nó sẽ làm cho người ta thở bằng chân lông hay hoặc là thở rốn.
Thế mà vi diệu
hy hữu ít có pháp nào sánh kịp, bởi vì đối với Phật pháp, như mình nghe nói về
yoga thì mình thấy là cái thiền đó tập luyện hết sức.
Người ta ở
trên một cái núi cao như Hy Mã Lạp Sơn, trời lạnh buốt như vậy mà người ta chỉ
choàng một chiếc áo mỏng như thế, như Thầy vầy, mà mỏng hơn nữa, mà người ta
không thấy lạnh. Người ta ở trên cái tầng cao rất lạnh mà người ta không thấy lạnh.
Cho nên người ta luyện tập cơ thể rất là vĩ đại.
Thì sự thật
ra một cái người mà nhập Tứ Thiền rồi họ cũng làm cho những cái khi hậu, họ làm
chủ được những cái khí hậu, ngay khi nóng họ cũng làm cho khí hậu mát mẻ, họ điều
hòa được thời tiết, họ làm cho mát mẻ, khi mà lạnh họ cũng điều hòa được. Cho
nên họ vẫn thản nhiên, người khác thì lạnh run, chớ còn đối với với người mà nhập
Tứ Thiền họ vẫn điều hòa được không khí, khi mà họ ở trong cái trạng thái của
thiền định đó.
Bởi vì họ chỉ
dùng pháp hướng thôi họ đã có cái lệnh của pháp hướng rồi. Khi mà ở trong cái
trạng thái vắng lặng, họ không có nghe âm thanh rồi, thì họ ra lệnh, không khí
hay hoặc là cái khí trời hôm nay đương lạnh vậy, họ bảo “Phải ấm áp!”,
thì ngay đó là cả toàn thân họ nghe ấm áp, không bao giờ mà nghe lạnh. Mà bây
giờ nó nực nội, họ chỉ cần ra lệnh, thì cái thời tiết nó sẽ mát mẻ, nó không
còn nóng nảy nữa.
Đó là cái
quyền lực của một cái người tu, nó có một cái năng lực, có cái đạo lực như vậy
đó. Cho nên chúng ta tu không có uổng đâu. Tại vì chúng ta chưa biết chỗ ly dục,
ly ác pháp, cho nên chúng ta đi nó lầm lạc, nó đi ngang ngửa, nó xen vào ở
trong những cái ức chế, rồi bị tưởng, rồi chúng ta tu riết nó sai.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét